Tôi dần dần thở đều, nhìn Lân bằng một vẻ phức tạp. Tôi cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là nơi bả vai. Mắt tôi như hoa lên, không còn sức lực để đứng vững nữa. Lân đỡ lấy tôi, anh nhìn tôi lo lắng:
Tôi đứng bật dậy nhìn Lân, không tin được vào những điều mà anh ta vừa nói:
- Ly hôn? Anh đùa tôi chắc? Thế tại làm sao mà Nguyệt còn bảo tôi theo dõi anh? Tại làm sao mà anh còn cố tỏ vẻ nguy hiểm đón nhận tất cả những việc cô ta làm? Các người đưa đẩy qua lại, muốn trêu tức tôi à?
Lân cũng đứng dậy, anh nắm lấy vai tôi cốt để giữ cho tôi bình tĩnh. Lân cúi đầu, để mắt tôi và mắt anh đối chiếu vào nhau:
- Nghe anh nói đã Ngọc Anh, mọi chuyện luôn luôn có nguyên do của nó.
- Nguyên do cái khỉ khô gì? Tôi chính là con rối của các người.
- Anh không lừa dối em. Có rất nhiều thám tử như em đã đến rình mò cuộc đời anh. Nó không xảy ra chỉ để nhắm vào em. Em hiểu không?
Tôi dần dần thở đều, nhìn Lân bằng một vẻ phức tạp. Tôi cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là nơi bả vai. Mắt tôi như hoa lên, không còn sức lực để đứng vững nữa. Lân đỡ lấy tôi, anh nhìn tôi lo lắng:
- Đây là kết cục cuối cùng của những thám tử. Và cũng là lý do khiến anh phải đến đây.
- Cô ta đã làm gì vậy?
- Tiêm một loại chất hỗn hợp chỉ cô ta biết, gây ức chế thần kinh, tạm thời quên đi một số chuyện về cô ta.
…
Đến khi tôi tỉnh lại thì thấy bên cạnh chỉ còn chị Xuân. Chị sụt sùi như thể vừa mới khóc một trận. Chị cầm tay tôi, nói đi nói lại rằng:
- Từ nay em phải sống thật tốt thôi Ngọc Anh ạ!
Tôi không rõ đã có chuyện xảy gì xảy ra với mình, những mảnh ký ức lướt qua lộn xộn, không thật sự rõ ràng cho lắm. Nhưng tôi vẫn nhớ được chuyện chính đó là tôi được Nguyệt thuê làm thám tử, theo dõi chồng cô ta ngoại tình với một người đồng nghiệp cũ. Trùng hợp thay, chồng cô ta lại chính là Lân - người yêu cũ của tôi. Còn chuyện sau đó thế nào thì tôi không còn nhớ nổi nữa.
- Chị tìm thấy trên sàn, chắc em đã phải khổ sở lắm, suốt nhiều năm qua.
Bức ảnh này tôi vốn đã làm mất rồi, không hiểu tại sao nó lại xuất hiện ở đây nữa. Thật ra khuôn mặt mà tôi khoét bỏ vẫn còn tồn tại trong ký ức, trong mỗi giấc mơ. Dù bức ảnh này có mất hay không, thì sự ám ảnh cũng sẽ đi theo tôi suốt cả cuộc đời.
Tôi không muốn kể về những nỗi đau khổ của bản thân, như một kiểu khóc thuê khóc mướn. Tôi cũng không cần ai phải hiểu, vì vốn sẽ không ai hiểu được bản thân tôi cả.
Vò nát bức ảnh và đáp ra ngoài cửa sổ, tôi quay lại nói với chị Xuân:
- Chuyện qua rồi, em không nhớ gì nữa đâu.
Tôi rất sợ người khác sẽ vì sự khuyết thiếu của bản thân mà thay đổi thái độ trước đó với mình. Từ yêu thương chuyển sang ghét bỏ, hay từ ơ hờ, lạnh lùng lại chuyển sang quan tâm.
- Có chuyện gì đã xảy ra với em vậy? Chị biết không? - Tôi hỏi chị Xuân khi thấy những lạ lẫm trong cơ thể mình.
Chị Xuân lắc đầu:
- Chị không rõ. Chỉ thấy Lân đến đây, rồi rời đi. Anh ta nói em đã bị ngất do kiệt sức. Chị sợ quá…
Lân đã đến đây sao? Đúng vậy, tôi có nhớ mang máng mình và anh đã ôm nhau. Nhưng vì chuyện gì thì không nhớ rõ lắm.
Tôi thở dài, đẩy chị Xuân đi:
- Để em ngủ một giấc được không? Đúng là em thấy kiệt sức quá.
Kiệt sức vì không thể nào nghĩ ra nổi mọi chuyện. Bạn tưởng tượng như khi nhớ lại mọi chuyện, ký ức sẽ tự động chắp nối như những mảnh ghép của một bức tranh. Còn giờ đây, ký ức trong tôi lại như bị bàn tay ai đó xới tung lên. Không biết cái gì bắt đầu trước, cái gì bắt đầu sau. Mọi chuyện thật lạ lùng.
…
Điền vừa nhìn thấy tôi hoảng hốt như thấy ma, anh ta đưa tay lên giữ tim của mình. Hành động này hơi thái quá, nhưng nó khiến tôi bật cười.
- Sao vậy? Chưa thấy em ăn mặc thế bao giờ à?
- Sao tự nhiên lại trở thành nữ sinh thế này?
Hôm nay tôi gần như không trang điểm, ăn mặc nhẹ nhàng và thanh thoát. Khác hẳn với vẻ loè loẹt, hở hang của tôi mọi khi. Có lẽ sau một đêm dài ngủ và mê mệt trong những cơn mơ chập chờn, tôi không còn đủ sức để dậy sớm trang điểm, ăn vận thời trang được nữa.
- Nhưng tôi thấy em thế này sẽ xinh hơn đấy.
- Cảm ơn!
- À, vừa rồi có người đến tìm em.
- Ai?
- Không rõ, một người lạ mặt. Phụ nữ.
- Thái độ thế nào?
- Khó đoán.
Từ hai ngày nay, tôi không còn liên lạc được với Nguyệt nữa. Cô ta biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi. Ngay cả Lân cũng không thèm nghe điện thoại, anh ta có một cuộc sống nhàn tản, đâu có bận rộn gì lắm?
Tôi quay sang hỏi Điền:
- Anh có cách nào liên hệ lại với Nguyệt được không? Em muốn trả lại tiền.
- Tại sao?
- Bởi em không moi được thông tin nào hết. Em cũng không muốn làm việc này nữa.
- Như thế là phá vỡ hợp đồng đấy.
Tôi nhún vai, chẳng biết tôi học cái điệu này ở đâu nữa:
- Cũng đành chịu thôi! Cùng lắm là bán xe bồi thường.
Nhưng mọi cách của tôi đều đi đến một cái ngõ cụt, không ai liên lạc được với Nguyệt, tung tích của cô ta rất bí ẩn. Ngay cả nơi ở chính xác ở đâu cũng không ai biết. Tôi bắt đầu hiểu ra lý do tại sao cô ta muốn thuê riêng tôi làm thám tử. Để đỡ phải trải qua chuyện hành chính, khai báo thông tin. Như vậy cô ta càng có cơ hội để hoạt động bí mật.
Hay thật! Tôi nghĩ trong đầu. Người phụ nữ này bí ẩn đến như vậy, lại muốn nhắm vào tôi. Rõ ràng ngay từ đầu mục đích của cô ta không phải là ly hôn với Lân.
Nghĩ thế, tôi liền phóng xe đến một ngôi nhà nằm trong một ngõ trên đường Kim Mã, một ngôi nhà trông khá xinh xắn. Tôi đứng lặng yên một lúc lâu sau, cuối cùng quyết định đợi Lan về.
Lan sống một mình trong ngôi nhà này chứ không phải sống cùng bố mẹ, nghĩa là những thông tin mà Chính - sếp cũ của tôi cung cấp hoàn toàn không đúng với thực tế. Thực tế là anh ta đã bị lừa một cú ngoạn mục.
Tôi đã nhầm khi đánh giá sai một con người như Lan! Cô ta chẳng ngoan ngoãn gì cho cam. Cô ấy hẹn hò với khá nhiều đàn ông, đào mỏ biết bao nhiêu người rồi phủi tay bỏ đi như không có chuyện gì. Thủ đoạn thì khỏi phải nói, tinh vi, chuyên nghiệp như một tay lừa đảo dày dạn kinh nghiệm. Cô ta cũng không bao giờ “vơ vét” quá nhiều, mà chỉ lấy một chừng mực nhất định. Vừa không khiến đối phương tức quá làm liều, vừa giữ cho đối tượng bị lừa ở trong trạng thái tiếc nuối, không khai báo hay khởi kiện ai.
Khoảng bốn giờ chiều, Lan được một người đàn ông lạ mặt đèo về. Tôi đứng khoanh tay trước cổng đợi cô ta. Xem ra, cuộc sống của Lan cũng rất bận rộn quanh những người đàn ông, giống như tôi. Nhưng mục đích thì lại hoàn toàn khác nhau.
Khi Lan nhìn thấy tôi, cô ta có vẻ hoảng loạn. Tôi vẫy tay chào, cô ta từ từ lùi lại rồi định bỏ chạy, nhưng rất nhanh chóng, tôi đã giữ được tay cô ta lại.
Tôi nói:
- Xem ra tôi đã đoán đúng rồi phải không?
Tôi dần dần thở đều, nhìn Lân bằng một vẻ phức tạp. Tôi cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là nơi bả vai. Mắt tôi như hoa lên, không còn sức lực để đứng vững nữa. Lân đỡ lấy tôi, anh nhìn tôi lo lắng:
Tôi đứng bật dậy nhìn Lân, không tin được vào những điều mà anh ta vừa nói:
- Ly hôn? Anh đùa tôi chắc? Thế tại làm sao mà Nguyệt còn bảo tôi theo dõi anh? Tại làm sao mà anh còn cố tỏ vẻ nguy hiểm đón nhận tất cả những việc cô ta làm? Các người đưa đẩy qua lại, muốn trêu tức tôi à?
Lân cũng đứng dậy, anh nắm lấy vai tôi cốt để giữ cho tôi bình tĩnh. Lân cúi đầu, để mắt tôi và mắt anh đối chiếu vào nhau:
- Nghe anh nói đã Ngọc Anh, mọi chuyện luôn luôn có nguyên do của nó.
- Nguyên do cái khỉ khô gì? Tôi chính là con rối của các người.
- Anh không lừa dối em. Có rất nhiều thám tử như em đã đến rình mò cuộc đời anh. Nó không xảy ra chỉ để nhắm vào em. Em hiểu không?
Tôi dần dần thở đều, nhìn Lân bằng một vẻ phức tạp. Tôi cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là nơi bả vai. Mắt tôi như hoa lên, không còn sức lực để đứng vững nữa. Lân đỡ lấy tôi, anh nhìn tôi lo lắng:
- Đây là kết cục cuối cùng của những thám tử. Và cũng là lý do khiến anh phải đến đây.
- Cô ta đã làm gì vậy?
- Tiêm một loại chất hỗn hợp chỉ cô ta biết, gây ức chế thần kinh, tạm thời quên đi một số chuyện về cô ta.
…
Đến khi tôi tỉnh lại thì thấy bên cạnh chỉ còn chị Xuân. Chị sụt sùi như thể vừa mới khóc một trận. Chị cầm tay tôi, nói đi nói lại rằng:
- Từ nay em phải sống thật tốt thôi Ngọc Anh ạ!
Tôi không rõ đã có chuyện xảy gì xảy ra với mình, những mảnh ký ức lướt qua lộn xộn, không thật sự rõ ràng cho lắm. Nhưng tôi vẫn nhớ được chuyện chính đó là tôi được Nguyệt thuê làm thám tử, theo dõi chồng cô ta ngoại tình với một người đồng nghiệp cũ. Trùng hợp thay, chồng cô ta lại chính là Lân - người yêu cũ của tôi. Còn chuyện sau đó thế nào thì tôi không còn nhớ nổi nữa
Chị Xuân đưa tới trước mặt tôi bức ảnh người phụ nữ đó, run run nói:
- Chị tìm thấy trên sàn, chắc em đã phải khổ sở lắm, suốt nhiều năm qua.
Bức ảnh này tôi vốn đã làm mất rồi, không hiểu tại sao nó lại xuất hiện ở đây nữa. Thật ra khuôn mặt mà tôi khoét bỏ vẫn còn tồn tại trong ký ức, trong mỗi giấc mơ. Dù bức ảnh này có mất hay không, thì sự ám ảnh cũng sẽ đi theo tôi suốt cả cuộc đời.
Tôi không muốn kể về những nỗi đau khổ của bản thân, như một kiểu khóc thuê khóc mướn. Tôi cũng không cần ai phải hiểu, vì vốn sẽ không ai hiểu được bản thân tôi cả.
Vò nát bức ảnh và đáp ra ngoài cửa sổ, tôi quay lại nói với chị Xuân:
- Chuyện qua rồi, em không nhớ gì nữa đâu.
Tôi rất sợ người khác sẽ vì sự khuyết thiếu của bản thân mà thay đổi thái độ trước đó với mình. Từ yêu thương chuyển sang ghét bỏ, hay từ ơ hờ, lạnh lùng lại chuyển sang quan tâm.
- Có chuyện gì đã xảy ra với em vậy? Chị biết không? - Tôi hỏi chị Xuân khi thấy những lạ lẫm trong cơ thể mình.
Chị Xuân lắc đầu:
- Chị không rõ. Chỉ thấy Lân đến đây, rồi rời đi. Anh ta nói em đã bị ngất do kiệt sức. Chị sợ quá…
Lân đã đến đây sao? Đúng vậy, tôi có nhớ mang máng mình và anh đã ôm nhau. Nhưng vì chuyện gì thì không nhớ rõ lắm.
Tôi thở dài, đẩy chị Xuân đi:
- Để em ngủ một giấc được không? Đúng là em thấy kiệt sức quá.
Kiệt sức vì không thể nào nghĩ ra nổi mọi chuyện. Bạn tưởng tượng như khi nhớ lại mọi chuyện, ký ức sẽ tự động chắp nối như những mảnh ghép của một bức tranh. Còn giờ đây, ký ức trong tôi lại như bị bàn tay ai đó xới tung lên. Không biết cái gì bắt đầu trước, cái gì bắt đầu sau. Mọi chuyện thật lạ lùng.
…
Điền vừa nhìn thấy tôi hoảng hốt như thấy ma, anh ta đưa tay lên giữ tim của mình. Hành động này hơi thái quá, nhưng nó khiến tôi bật cười.
- Sao vậy? Chưa thấy em ăn mặc thế bao giờ à?
- Sao tự nhiên lại trở thành nữ sinh thế này?
Hôm nay tôi gần như không trang điểm, ăn mặc nhẹ nhàng và thanh thoát. Khác hẳn với vẻ loè loẹt, hở hang của tôi mọi khi. Có lẽ sau một đêm dài ngủ và mê mệt trong những cơn mơ chập chờn, tôi không còn đủ sức để dậy sớm trang điểm, ăn vận thời trang được nữa.
- Nhưng tôi thấy em thế này sẽ xinh hơn đấy.
- Cảm ơn!
- À, vừa rồi có người đến tìm em.
- Ai?
- Không rõ, một người lạ mặt. Phụ nữ.
- Thái độ thế nào?
- Khó đoán.
Từ hai ngày nay, tôi không còn liên lạc được với Nguyệt nữa. Cô ta biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi. Ngay cả Lân cũng không thèm nghe điện thoại, anh ta có một cuộc sống nhàn tản, đâu có bận rộn gì lắm?
Tôi quay sang hỏi Điền:
- Anh có cách nào liên hệ lại với Nguyệt được không? Em muốn trả lại tiền.
- Tại sao?
- Bởi em không moi được thông tin nào hết. Em cũng không muốn làm việc này nữa.
- Như thế là phá vỡ hợp đồng đấy.
Tôi nhún vai, chẳng biết tôi học cái điệu này ở đâu nữa:
- Cũng đành chịu thôi! Cùng lắm là bán xe bồi thường.
Nhưng mọi cách của tôi đều đi đến một cái ngõ cụt, không ai liên lạc được với Nguyệt, tung tích của cô ta rất bí ẩn. Ngay cả nơi ở chính xác ở đâu cũng không ai biết. Tôi bắt đầu hiểu ra lý do tại sao cô ta muốn thuê riêng tôi làm thám tử. Để đỡ phải trải qua chuyện hành chính, khai báo thông tin. Như vậy cô ta càng có cơ hội để hoạt động bí mật.
Hay thật! Tôi nghĩ trong đầu. Người phụ nữ này bí ẩn đến như vậy, lại muốn nhắm vào tôi. Rõ ràng ngay từ đầu mục đích của cô ta không phải là ly hôn với Lân.
Nghĩ thế, tôi liền phóng xe đến một ngôi nhà nằm trong một ngõ trên đường Kim Mã, một ngôi nhà trông khá xinh xắn. Tôi đứng lặng yên một lúc lâu sau, cuối cùng quyết định đợi Lan về.
Lan sống một mình trong ngôi nhà này chứ không phải sống cùng bố mẹ, nghĩa là những thông tin mà Chính - sếp cũ của tôi cung cấp hoàn toàn không đúng với thực tế. Thực tế là anh ta đã bị lừa một cú ngoạn mục.
Tôi đã nhầm khi đánh giá sai một con người như Lan! Cô ta chẳng ngoan ngoãn gì cho cam. Cô ấy hẹn hò với khá nhiều đàn ông, đào mỏ biết bao nhiêu người rồi phủi tay bỏ đi như không có chuyện gì. Thủ đoạn thì khỏi phải nói, tinh vi, chuyên nghiệp như một tay lừa đảo dày dạn kinh nghiệm. Cô ta cũng không bao giờ “vơ vét” quá nhiều, mà chỉ lấy một chừng mực nhất định. Vừa không khiến đối phương tức quá làm liều, vừa giữ cho đối tượng bị lừa ở trong trạng thái tiếc nuối, không khai báo hay khởi kiện ai.
Khoảng bốn giờ chiều, Lan được một người đàn ông lạ mặt đèo về. Tôi đứng khoanh tay trước cổng đợi cô ta. Xem ra, cuộc sống của Lan cũng rất bận rộn quanh những người đàn ông, giống như tôi. Nhưng mục đích thì lại hoàn toàn khác nhau.
Khi Lan nhìn thấy tôi, cô ta có vẻ hoảng loạn. Tôi vẫy tay chào, cô ta từ từ lùi lại rồi định bỏ chạy, nhưng rất nhanh chóng, tôi đã giữ được tay cô ta lại.
Tôi nói:
- Xem ra tôi đã đoán đúng rồi phải không?
Một cơn đau đầu ập đến khiến tôi choáng váng. Là do các dữ kiện đang đan cài vào nhau. Từ cái hôm Lân đến nhà, tôi thường hay bị đau đầu mỗi khi phải nhớ lại, hay cố gắng tập trung vào một chuyện gì đó. Không biết anh ta đã làm gì tôi nữa.
Nhiều ngày trước tôi bắt đầu phát hiện ra có người theo dõi mình. Ban đầu tôi cũng không để ý lắm cho đến khi người lạ mặt luôn luôn bám theo và cầm điện thoại trên tay. Qua nhiều ngày tìm hiểu, nhẫn nại, cuối cùng tôi cùng nhặt được một chiếc bông tai mà cô ta làm rơi. Và chính chiếc bông tay này, Lan đã đeo hôm ở khách sạn Ocean. Tôi vẫn nhớ. Cô ta là manh mối để tôi tìm đến. Tôi tin chắc cô ta có liên quan đến những chuyện lạ lùng gần đây.
Người ta nói chẳng sai chút nào, người ngoan ngoãn nhất chưa chắc đã là người lương thiện nhất. Kẻ nào càng khéo léo thì lại càng nguy hiểm. Trong trường hợp của Lan, tôi không có gì để phản biện lại cả.
Lan đưa tôi vào nhà, rót cho tôi một cốc nước. Dáng vẻ cô ta luôn có gì đó rất giả tạo. Hoảng sợ ư? Tôi không cho là vậy.
- Hôm nay chị đến đây… có chuyện gì không?
Tôi đi quanh nhà, nhìn ngắm và hỏi:
- Tại sao cô lại phải theo dõi tôi chứ?
Lan ngừng lại một lúc, giống như là đang tính kế. Đôi mắt cô ta đảo qua lại. Tôi thì vẫn đứng đó và chờ đợi. Tôi muốn nghe lý do, muốn nghe sự thật.
Lan đột nhiên hét lên như thể bị ai đó đánh, cô liên tục kêu cứu dù tôi chẳng làm gì cô ta cả.
- Giết người, giết người! - Lan càng kêu to hơn.
Tôi bịt miệng Lan lại, lôi cô ta vào phòng ngủ. Thật không ngờ là tôi cũng có được cái sức lực này. Đóng chặt cửa lại, sau đó tôi lao đến giáng cho Lan một cú tát bằng tất cả sức lực còn lại. Cô ta ngã ra, ôm mặt đau đớn. Chưa dừng lại ở đó, tôi nắm tóc Lan kéo lên tát thêm vài cái nữa. Cảm giác đánh người này khiến tôi hưng phấn đến tột độ. Cô ta dám theo dõi tôi, dám xen vào cuộc sống của tôi? Cô ta đang tính toán cái gì chứ? Đời tôi cả tuổi thơ đã bị người ta chi phối, người ta lấy cắp, nên giờ đây tôi đặc biệt ghét những kẻ nào giống như con mụ đó. Muốn thọc bàn tay vào để thao túng tôi, bắt tôi phải làm theo ý họ.
- Chị, chị… em xin lỗi! - Lan ôm đầu tránh những cú đánh của tôi.
Tôi vẫn ba máu sáu cơn, hết tát rồi lại đá và quát:
- Đây là lý do mày quyến rũ Nguyên sao? Mày theo dõi tao là vì cái gì hả? Ai đã thuê mày? Nếu mày không nói, tao sẽ đem tất cả bằng chứng mày đã lừa đàn ông ra sao đến công an, cộng thêm việc mày đang quấy rối cuộc sống của tao nữa.
- Chị Nguyệt… là chị Nguyệt… chị Nguyệt đã thuê em theo dõi chị!
Tôi ngừng tay lại:
- Cái gì cơ?
Lan vừa thút thít khóc, vừa nói:
- Là chị Nguyệt đã đến và nhờ em theo dõi chị. Chị ấy bảo chị đang ngoại tình với anh Lân. Nên em đã chọn cách tiếp cận với anh Lân để theo dõi chị.
Tôi nhớ lại cái chiều hôm Lân đến đón Lan trước toà công ty cũ, chẳng lẽ… Cô ta không phải là thanh mai trúc mã của Lân?
Nhưng chính anh ta đã khẳng định như vậy cơ mà?
Một cơn đau đầu ập đến khiến tôi choáng váng. Là do các dữ kiện đang đan cài vào nhau. Từ cái hôm Lân đến nhà, tôi thường hay bị đau đầu mỗi khi phải nhớ lại, hay cố gắng tập trung vào một chuyện gì đó. Không biết anh ta đã làm gì tôi nữa.
Lan quỳ xuống, xoa hai bàn tay vào nhau:
- Em xin chị, em còn mẹ già ở nhà. Bà ấy đang bị ung thư, em phải làm tất cả để chữa chạy cho mẹ. Chị tha cho em lần này thôi chị.
Tôi nhìn xuống Lan bằng một đôi mắt cao ngạo, thật lâu sau mới trả lời:
- Vậy thì mau nói hết tất cả mọi chuyện mà cô biết cho tôi. Không được thiếu một chi tiết!
…
Lan vừa chườm đá vào những vết thương, vừa nói bằng một giọng dịu dàng vốn dĩ:
- Chị Nguyệt và anh Lân thật ra đã chia tay được ba năm rồi. Cũng không hiểu vì sao mà chị ấy vẫn còn quan tâm đến chồng cũ như vậy.
Tôi đưa tay ra, đoạn nói:
- Khoan, cô nói họ đã chia tay ba năm?
Lan gật đầu , ngơ ngác hỏi:
- Đừng nói là chị không biết nhé?
Tôi im lặng, họ đã ly hôn ư? Sao Lân phải giả vờ như thể cô ta vẫn còn là vợ của anh?
- Chị Nguyệt yêu anh Lân lắm. Anh Lân bảo thế. Từ lúc ly hôn đến giờ, đã có biết bao nhiêu thám tử đi theo anh rồi toàn bị anh phát hiện cả. Em thấy nếu như theo dõi anh ấy thì sẽ lại bị phát hiện mất, nên em tìm cách tiếp cận để đánh lạc hướng. Đến khoảng một tháng trước thì chị ấy nói em theo dõi chị.
- Tại sao?
- Thì chị là người mà anh Lân yêu. Em không biết, chỉ thấy chị Nguyệt bảo vậy và yêu cầu em theo dõi. Chị ấy còn trả cho em một số tiền lớn nữa.
Vẫn là dùng tiền để mua chuộc đối phương. Cách cũ mà hiệu quả.
- Vậy là hằng ngày, những tấm ảnh này được gửi đến cô ta?
Lan gật đầu.
- Cái đêm trong khách sạn, cũng là một sự sắp đặt của em. Em hẹn anh Lân đến phòng 507, còn em hẹn người yêu của chị ở phòng 506. Em cố tình để chị bắt gặp, như thế cũng dụ được anh Lân qua. Có cơ hội để…
Tôi ra hiệu bảo Lan dừng lại, vì tôi đã hiểu sơ bộ mọi chuyện. Nghĩa là ngay từ đầu tôi đã bị gài bẫy, để trở thành đối tượng theo dõi của Nguyệt. Chà, cô ta cũng thật là cao tay. Để tránh cho tôi không nghi ngờ, cô còn bỏ tiền ra thuê tôi theo dõi chồng của cô. Mọi tình tiết đều được tính toán khá kỹ lưỡng. Cô ta thật sự rất thông minh.
- Cô còn liên lạc với Nguyệt không?
Lan phân vân, không muốn trả lời. Tôi giơ nắm đấm lên khiến cô ta hoảng sợ phải nói vội:
- Chị ấy ở khu đô thị The Garden.
- The Garden?
Đó chẳng phải là nơi mà Nguyệt đưa tôi đến rồi bỏ lại hay sao? Tôi bật cười. Bao nhiêu chi tiết đã bị tôi bỏ qua. Nguyệt đã cố tình giả mù sa mưa để khiến tôi tập trung vào những chuyện khác. Tôi cứ thế chạy theo những chuyện đã được cô ta giăng ra ấy để rồi như bị lạc vào mê cung.
Con người tôi có thể từ bỏ một số chuyện không phải của mình, nhưng không thể nào làm ngơ nếu có kẻ động đến mình. Đó là điều tôi tự hứa với bản thân kể từ khi người phụ nữ kia bỏ đi mất. Vì tôi phát hiện ra một điều, trong những hoàn cảnh nhất định, nếu tôi không cứu mình, thì chẳng ai có thể cứu được tôi hết.
Nhưng tôi không đến tìm Nguyệt, làm như vậy là đánh rắn động cỏ. Tôi đến tìm Lân. Khi ấy anh đang định đi đâu đó, ăn mặc bảnh bao, phong độ. Tôi chợt thấy tò mò công việc thật sự của anh.
- Anh đã ly hôn rồi sao?
Lân giật mình khi thấy tôi xuất hiện, sau đó gãi mũi cười cười:
- Em làm anh hoảng sợ đấy Ngọc Anh.
- Sao? Có tật giật mình à?
- Tật gì kia chứ?
- Anh đang coi tôi là trò đùa. Phải không? Vì năm xưa tôi đã lừa dối anh nên giờ anh muốn dựng lại một vở kịch để tôi như một con ngốc đi tìm câu trả lời?
Lân im lặng, anh nhìn tôi rất lâu. Không rõ anh đang suy nghĩ gì nữa.
- Từ giờ trở đi, chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa được không?
- Anh nói gì cơ? - Tôi gần như không thể tiêu hoá nổi những điều mà anh ta vừa nói.
Lân cúi đầu, rồi lại ngẩng lên đáp bằng một vẻ dứt khoát:
- Chúng ta chấm dứt mọi chuyện ở đây nhé. Lời giải thích sẽ được chuyển đến em vào ngày mai.
Khi Lân định rời đi, thì tôi giữ tay anh ta lại. Sao mà tôi lại lần nữa không cam tâm thế này? Tại sao mọi chuyện lại lần nữa xảy đến bất ngờ khiến tôi không kịp trở tay.
- Anh nói vậy là sao?
Lân thở dài, vuốt tóc tôi rồi bảo:
- Anh xin lỗi, Ngọc Anh. Là anh đã lôi em vào chuyện này. Nhưng giờ thì… xin em, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa.
Lân bỏ đi, để tôi đứng lại một mình nơi sân vắng. Anh ấy đi đâu? Và tại sao lại phải chấm dứt mọi chuyện với tôi? Giữa tôi và anh chẳng còn gì nữa rồi. Nhưng mà lần này, tôi lại có cảm giác giống hệt nhiều năm về trước. Như là một buổi chia tay. Tôi ngồi xuống, gục mặt vào hai bàn tay.
Một lần nữa trong đời, tôi lại để người đàn ông này làm tổn thương.
Tôi đứng bật dậy nhìn Lân, không tin được vào những điều mà anh ta vừa nói:
- Ly hôn? Anh đùa tôi chắc? Thế tại làm sao mà Nguyệt còn bảo tôi theo dõi anh? Tại làm sao mà anh còn cố tỏ vẻ nguy hiểm đón nhận tất cả những việc cô ta làm? Các người đưa đẩy qua lại, muốn trêu tức tôi à?
Lân cũng đứng dậy, anh nắm lấy vai tôi cốt để giữ cho tôi bình tĩnh. Lân cúi đầu, để mắt tôi và mắt anh đối chiếu vào nhau:
- Nghe anh nói đã Ngọc Anh, mọi chuyện luôn luôn có nguyên do của nó.
- Nguyên do cái khỉ khô gì? Tôi chính là con rối của các người.
- Anh không lừa dối em. Có rất nhiều thám tử như em đã đến rình mò cuộc đời anh. Nó không xảy ra chỉ để nhắm vào em. Em hiểu không?
Tôi dần dần thở đều, nhìn Lân bằng một vẻ phức tạp. Tôi cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là nơi bả vai. Mắt tôi như hoa lên, không còn sức lực để đứng vững nữa. Lân đỡ lấy tôi, anh nhìn tôi lo lắng:
- Đây là kết cục cuối cùng của những thám tử. Và cũng là lý do khiến anh phải đến đây.
- Cô ta đã làm gì vậy?
- Tiêm một loại chất hỗn hợp chỉ cô ta biết, gây ức chế thần kinh, tạm thời quên đi một số chuyện về cô ta.
…
Đến khi tôi tỉnh lại thì thấy bên cạnh chỉ còn chị Xuân. Chị sụt sùi như thể vừa mới khóc một trận. Chị cầm tay tôi, nói đi nói lại rằng:
- Từ nay em phải sống thật tốt thôi Ngọc Anh ạ!
Tôi không rõ đã có chuyện xảy gì xảy ra với mình, những mảnh ký ức lướt qua lộn xộn, không thật sự rõ ràng cho lắm. Nhưng tôi vẫn nhớ được chuyện chính đó là tôi được Nguyệt thuê làm thám tử, theo dõi chồng cô ta ngoại tình với một người đồng nghiệp cũ. Trùng hợp thay, chồng cô ta lại chính là Lân - người yêu cũ của tôi. Còn chuyện sau đó thế nào thì tôi không còn nhớ nổi nữa.
Tôi không muốn kể về những nỗi đau khổ của bản thân, như một kiểu khóc thuê khóc mướn. Tôi cũng không cần ai phải hiểu, vì vốn sẽ không ai hiểu được bản thân tôi cả. (Ảnh minh hoạ)
- Chị tìm thấy trên sàn, chắc em đã phải khổ sở lắm, suốt nhiều năm qua.
Bức ảnh này tôi vốn đã làm mất rồi, không hiểu tại sao nó lại xuất hiện ở đây nữa. Thật ra khuôn mặt mà tôi khoét bỏ vẫn còn tồn tại trong ký ức, trong mỗi giấc mơ. Dù bức ảnh này có mất hay không, thì sự ám ảnh cũng sẽ đi theo tôi suốt cả cuộc đời.
Tôi không muốn kể về những nỗi đau khổ của bản thân, như một kiểu khóc thuê khóc mướn. Tôi cũng không cần ai phải hiểu, vì vốn sẽ không ai hiểu được bản thân tôi cả.
Vò nát bức ảnh và đáp ra ngoài cửa sổ, tôi quay lại nói với chị Xuân:
- Chuyện qua rồi, em không nhớ gì nữa đâu.
Tôi rất sợ người khác sẽ vì sự khuyết thiếu của bản thân mà thay đổi thái độ trước đó với mình. Từ yêu thương chuyển sang ghét bỏ, hay từ ơ hờ, lạnh lùng lại chuyển sang quan tâm.
- Có chuyện gì đã xảy ra với em vậy? Chị biết không? - Tôi hỏi chị Xuân khi thấy những lạ lẫm trong cơ thể mình.
Chị Xuân lắc đầu:
- Chị không rõ. Chỉ thấy Lân đến đây, rồi rời đi. Anh ta nói em đã bị ngất do kiệt sức. Chị sợ quá…
Lân đã đến đây sao? Đúng vậy, tôi có nhớ mang máng mình và anh đã ôm nhau. Nhưng vì chuyện gì thì không nhớ rõ lắm.
Tôi thở dài, đẩy chị Xuân đi:
- Để em ngủ một giấc được không? Đúng là em thấy kiệt sức quá.
Kiệt sức vì không thể nào nghĩ ra nổi mọi chuyện. Bạn tưởng tượng như khi nhớ lại mọi chuyện, ký ức sẽ tự động chắp nối như những mảnh ghép của một bức tranh. Còn giờ đây, ký ức trong tôi lại như bị bàn tay ai đó xới tung lên. Không biết cái gì bắt đầu trước, cái gì bắt đầu sau. Mọi chuyện thật lạ lùng.
…
Điền vừa nhìn thấy tôi hoảng hốt như thấy ma, anh ta đưa tay lên giữ tim của mình. Hành động này hơi thái quá, nhưng nó khiến tôi bật cười.
- Sao vậy? Chưa thấy em ăn mặc thế bao giờ à?
- Sao tự nhiên lại trở thành nữ sinh thế này?
Hôm nay tôi gần như không trang điểm, ăn mặc nhẹ nhàng và thanh thoát. Khác hẳn với vẻ loè loẹt, hở hang của tôi mọi khi. Có lẽ sau một đêm dài ngủ và mê mệt trong những cơn mơ chập chờn, tôi không còn đủ sức để dậy sớm trang điểm, ăn vận thời trang được nữa.
- Nhưng tôi thấy em thế này sẽ xinh hơn đấy.
- Cảm ơn!
- À, vừa rồi có người đến tìm em.
- Ai?
- Không rõ, một người lạ mặt. Phụ nữ.
- Thái độ thế nào?
- Khó đoán.
Từ hai ngày nay, tôi không còn liên lạc được với Nguyệt nữa. Cô ta biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi. Ngay cả Lân cũng không thèm nghe điện thoại, anh ta có một cuộc sống nhàn tản, đâu có bận rộn gì lắm?
Tôi quay sang hỏi Điền:
- Anh có cách nào liên hệ lại với Nguyệt được không? Em muốn trả lại tiền.
- Tại sao?
- Bởi em không moi được thông tin nào hết. Em cũng không muốn làm việc này nữa.
- Như thế là phá vỡ hợp đồng đấy.
Tôi nhún vai, chẳng biết tôi học cái điệu này ở đâu nữa:
- Cũng đành chịu thôi! Cùng lắm là bán xe bồi thường.
Nhưng mọi cách của tôi đều đi đến một cái ngõ cụt, không ai liên lạc được với Nguyệt, tung tích của cô ta rất bí ẩn. Ngay cả nơi ở chính xác ở đâu cũng không ai biết. Tôi bắt đầu hiểu ra lý do tại sao cô ta muốn thuê riêng tôi làm thám tử. Để đỡ phải trải qua chuyện hành chính, khai báo thông tin. Như vậy cô ta càng có cơ hội để hoạt động bí mật.
Hay thật! Tôi nghĩ trong đầu. Người phụ nữ này bí ẩn đến như vậy, lại muốn nhắm vào tôi. Rõ ràng ngay từ đầu mục đích của cô ta không phải là ly hôn với Lân.
Nghĩ thế, tôi liền phóng xe đến một ngôi nhà nằm trong một ngõ trên đường Kim Mã, một ngôi nhà trông khá xinh xắn. Tôi đứng lặng yên một lúc lâu sau, cuối cùng quyết định đợi Lan về.
Lan sống một mình trong ngôi nhà này chứ không phải sống cùng bố mẹ, nghĩa là những thông tin mà Chính - sếp cũ của tôi cung cấp hoàn toàn không đúng với thực tế. Thực tế là anh ta đã bị lừa một cú ngoạn mục.
Tôi đã nhầm khi đánh giá sai một con người như Lan! Cô ta chẳng ngoan ngoãn gì cho cam. Cô ấy hẹn hò với khá nhiều đàn ông, đào mỏ biết bao nhiêu người rồi phủi tay bỏ đi như không có chuyện gì. Thủ đoạn thì khỏi phải nói, tinh vi, chuyên nghiệp như một tay lừa đảo dày dạn kinh nghiệm. Cô ta cũng không bao giờ “vơ vét” quá nhiều, mà chỉ lấy một chừng mực nhất định. Vừa không khiến đối phương tức quá làm liều, vừa giữ cho đối tượng bị lừa ở trong trạng thái tiếc nuối, không khai báo hay khởi kiện ai.
Khoảng bốn giờ chiều, Lan được một người đàn ông lạ mặt đèo về. Tôi đứng khoanh tay trước cổng đợi cô ta. Xem ra, cuộc sống của Lan cũng rất bận rộn quanh những người đàn ông, giống như tôi. Nhưng mục đích thì lại hoàn toàn khác nhau.
Khi Lan nhìn thấy tôi, cô ta có vẻ hoảng loạn. Tôi vẫy tay chào, cô ta từ từ lùi lại rồi định bỏ chạy, nhưng rất nhanh chóng, tôi đã giữ được tay cô ta lại.
Tôi nói:
- Xem ra tôi đã đoán đúng rồi phải không?
Tôi dần dần thở đều, nhìn Lân bằng một vẻ phức tạp. Tôi cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là nơi bả vai. Mắt tôi như hoa lên, không còn sức lực để đứng vững nữa. Lân đỡ lấy tôi, anh nhìn tôi lo lắng:
Tôi đứng bật dậy nhìn Lân, không tin được vào những điều mà anh ta vừa nói:
- Ly hôn? Anh đùa tôi chắc? Thế tại làm sao mà Nguyệt còn bảo tôi theo dõi anh? Tại làm sao mà anh còn cố tỏ vẻ nguy hiểm đón nhận tất cả những việc cô ta làm? Các người đưa đẩy qua lại, muốn trêu tức tôi à?
Lân cũng đứng dậy, anh nắm lấy vai tôi cốt để giữ cho tôi bình tĩnh. Lân cúi đầu, để mắt tôi và mắt anh đối chiếu vào nhau:
- Nghe anh nói đã Ngọc Anh, mọi chuyện luôn luôn có nguyên do của nó.
- Nguyên do cái khỉ khô gì? Tôi chính là con rối của các người.
- Anh không lừa dối em. Có rất nhiều thám tử như em đã đến rình mò cuộc đời anh. Nó không xảy ra chỉ để nhắm vào em. Em hiểu không?
Tôi dần dần thở đều, nhìn Lân bằng một vẻ phức tạp. Tôi cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là nơi bả vai. Mắt tôi như hoa lên, không còn sức lực để đứng vững nữa. Lân đỡ lấy tôi, anh nhìn tôi lo lắng:
- Đây là kết cục cuối cùng của những thám tử. Và cũng là lý do khiến anh phải đến đây.
- Cô ta đã làm gì vậy?
- Tiêm một loại chất hỗn hợp chỉ cô ta biết, gây ức chế thần kinh, tạm thời quên đi một số chuyện về cô ta.
…
Đến khi tôi tỉnh lại thì thấy bên cạnh chỉ còn chị Xuân. Chị sụt sùi như thể vừa mới khóc một trận. Chị cầm tay tôi, nói đi nói lại rằng:
- Từ nay em phải sống thật tốt thôi Ngọc Anh ạ!
Tôi không rõ đã có chuyện xảy gì xảy ra với mình, những mảnh ký ức lướt qua lộn xộn, không thật sự rõ ràng cho lắm. Nhưng tôi vẫn nhớ được chuyện chính đó là tôi được Nguyệt thuê làm thám tử, theo dõi chồng cô ta ngoại tình với một người đồng nghiệp cũ. Trùng hợp thay, chồng cô ta lại chính là Lân - người yêu cũ của tôi. Còn chuyện sau đó thế nào thì tôi không còn nhớ nổi nữa
Chị Xuân đưa tới trước mặt tôi bức ảnh người phụ nữ đó, run run nói:
- Chị tìm thấy trên sàn, chắc em đã phải khổ sở lắm, suốt nhiều năm qua.
Bức ảnh này tôi vốn đã làm mất rồi, không hiểu tại sao nó lại xuất hiện ở đây nữa. Thật ra khuôn mặt mà tôi khoét bỏ vẫn còn tồn tại trong ký ức, trong mỗi giấc mơ. Dù bức ảnh này có mất hay không, thì sự ám ảnh cũng sẽ đi theo tôi suốt cả cuộc đời.
Tôi không muốn kể về những nỗi đau khổ của bản thân, như một kiểu khóc thuê khóc mướn. Tôi cũng không cần ai phải hiểu, vì vốn sẽ không ai hiểu được bản thân tôi cả.
Vò nát bức ảnh và đáp ra ngoài cửa sổ, tôi quay lại nói với chị Xuân:
- Chuyện qua rồi, em không nhớ gì nữa đâu.
Tôi rất sợ người khác sẽ vì sự khuyết thiếu của bản thân mà thay đổi thái độ trước đó với mình. Từ yêu thương chuyển sang ghét bỏ, hay từ ơ hờ, lạnh lùng lại chuyển sang quan tâm.
- Có chuyện gì đã xảy ra với em vậy? Chị biết không? - Tôi hỏi chị Xuân khi thấy những lạ lẫm trong cơ thể mình.
Chị Xuân lắc đầu:
- Chị không rõ. Chỉ thấy Lân đến đây, rồi rời đi. Anh ta nói em đã bị ngất do kiệt sức. Chị sợ quá…
Lân đã đến đây sao? Đúng vậy, tôi có nhớ mang máng mình và anh đã ôm nhau. Nhưng vì chuyện gì thì không nhớ rõ lắm.
Tôi thở dài, đẩy chị Xuân đi:
- Để em ngủ một giấc được không? Đúng là em thấy kiệt sức quá.
Kiệt sức vì không thể nào nghĩ ra nổi mọi chuyện. Bạn tưởng tượng như khi nhớ lại mọi chuyện, ký ức sẽ tự động chắp nối như những mảnh ghép của một bức tranh. Còn giờ đây, ký ức trong tôi lại như bị bàn tay ai đó xới tung lên. Không biết cái gì bắt đầu trước, cái gì bắt đầu sau. Mọi chuyện thật lạ lùng.
…
Điền vừa nhìn thấy tôi hoảng hốt như thấy ma, anh ta đưa tay lên giữ tim của mình. Hành động này hơi thái quá, nhưng nó khiến tôi bật cười.
- Sao vậy? Chưa thấy em ăn mặc thế bao giờ à?
- Sao tự nhiên lại trở thành nữ sinh thế này?
Hôm nay tôi gần như không trang điểm, ăn mặc nhẹ nhàng và thanh thoát. Khác hẳn với vẻ loè loẹt, hở hang của tôi mọi khi. Có lẽ sau một đêm dài ngủ và mê mệt trong những cơn mơ chập chờn, tôi không còn đủ sức để dậy sớm trang điểm, ăn vận thời trang được nữa.
- Nhưng tôi thấy em thế này sẽ xinh hơn đấy.
- Cảm ơn!
- À, vừa rồi có người đến tìm em.
- Ai?
- Không rõ, một người lạ mặt. Phụ nữ.
- Thái độ thế nào?
- Khó đoán.
Từ hai ngày nay, tôi không còn liên lạc được với Nguyệt nữa. Cô ta biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi. Ngay cả Lân cũng không thèm nghe điện thoại, anh ta có một cuộc sống nhàn tản, đâu có bận rộn gì lắm?
Tôi quay sang hỏi Điền:
- Anh có cách nào liên hệ lại với Nguyệt được không? Em muốn trả lại tiền.
- Tại sao?
- Bởi em không moi được thông tin nào hết. Em cũng không muốn làm việc này nữa.
- Như thế là phá vỡ hợp đồng đấy.
Tôi nhún vai, chẳng biết tôi học cái điệu này ở đâu nữa:
- Cũng đành chịu thôi! Cùng lắm là bán xe bồi thường.
Nhưng mọi cách của tôi đều đi đến một cái ngõ cụt, không ai liên lạc được với Nguyệt, tung tích của cô ta rất bí ẩn. Ngay cả nơi ở chính xác ở đâu cũng không ai biết. Tôi bắt đầu hiểu ra lý do tại sao cô ta muốn thuê riêng tôi làm thám tử. Để đỡ phải trải qua chuyện hành chính, khai báo thông tin. Như vậy cô ta càng có cơ hội để hoạt động bí mật.
Hay thật! Tôi nghĩ trong đầu. Người phụ nữ này bí ẩn đến như vậy, lại muốn nhắm vào tôi. Rõ ràng ngay từ đầu mục đích của cô ta không phải là ly hôn với Lân.
Nghĩ thế, tôi liền phóng xe đến một ngôi nhà nằm trong một ngõ trên đường Kim Mã, một ngôi nhà trông khá xinh xắn. Tôi đứng lặng yên một lúc lâu sau, cuối cùng quyết định đợi Lan về.
Lan sống một mình trong ngôi nhà này chứ không phải sống cùng bố mẹ, nghĩa là những thông tin mà Chính - sếp cũ của tôi cung cấp hoàn toàn không đúng với thực tế. Thực tế là anh ta đã bị lừa một cú ngoạn mục.
Tôi đã nhầm khi đánh giá sai một con người như Lan! Cô ta chẳng ngoan ngoãn gì cho cam. Cô ấy hẹn hò với khá nhiều đàn ông, đào mỏ biết bao nhiêu người rồi phủi tay bỏ đi như không có chuyện gì. Thủ đoạn thì khỏi phải nói, tinh vi, chuyên nghiệp như một tay lừa đảo dày dạn kinh nghiệm. Cô ta cũng không bao giờ “vơ vét” quá nhiều, mà chỉ lấy một chừng mực nhất định. Vừa không khiến đối phương tức quá làm liều, vừa giữ cho đối tượng bị lừa ở trong trạng thái tiếc nuối, không khai báo hay khởi kiện ai.
Khoảng bốn giờ chiều, Lan được một người đàn ông lạ mặt đèo về. Tôi đứng khoanh tay trước cổng đợi cô ta. Xem ra, cuộc sống của Lan cũng rất bận rộn quanh những người đàn ông, giống như tôi. Nhưng mục đích thì lại hoàn toàn khác nhau.
Khi Lan nhìn thấy tôi, cô ta có vẻ hoảng loạn. Tôi vẫy tay chào, cô ta từ từ lùi lại rồi định bỏ chạy, nhưng rất nhanh chóng, tôi đã giữ được tay cô ta lại.
Tôi nói:
- Xem ra tôi đã đoán đúng rồi phải không?
Một cơn đau đầu ập đến khiến tôi choáng váng. Là do các dữ kiện đang đan cài vào nhau. Từ cái hôm Lân đến nhà, tôi thường hay bị đau đầu mỗi khi phải nhớ lại, hay cố gắng tập trung vào một chuyện gì đó. Không biết anh ta đã làm gì tôi nữa.
Nhiều ngày trước tôi bắt đầu phát hiện ra có người theo dõi mình. Ban đầu tôi cũng không để ý lắm cho đến khi người lạ mặt luôn luôn bám theo và cầm điện thoại trên tay. Qua nhiều ngày tìm hiểu, nhẫn nại, cuối cùng tôi cùng nhặt được một chiếc bông tai mà cô ta làm rơi. Và chính chiếc bông tay này, Lan đã đeo hôm ở khách sạn Ocean. Tôi vẫn nhớ. Cô ta là manh mối để tôi tìm đến. Tôi tin chắc cô ta có liên quan đến những chuyện lạ lùng gần đây.
Người ta nói chẳng sai chút nào, người ngoan ngoãn nhất chưa chắc đã là người lương thiện nhất. Kẻ nào càng khéo léo thì lại càng nguy hiểm. Trong trường hợp của Lan, tôi không có gì để phản biện lại cả.
Lan đưa tôi vào nhà, rót cho tôi một cốc nước. Dáng vẻ cô ta luôn có gì đó rất giả tạo. Hoảng sợ ư? Tôi không cho là vậy.
- Hôm nay chị đến đây… có chuyện gì không?
Tôi đi quanh nhà, nhìn ngắm và hỏi:
- Tại sao cô lại phải theo dõi tôi chứ?
Lan ngừng lại một lúc, giống như là đang tính kế. Đôi mắt cô ta đảo qua lại. Tôi thì vẫn đứng đó và chờ đợi. Tôi muốn nghe lý do, muốn nghe sự thật.
Lan đột nhiên hét lên như thể bị ai đó đánh, cô liên tục kêu cứu dù tôi chẳng làm gì cô ta cả.
- Giết người, giết người! - Lan càng kêu to hơn.
Tôi bịt miệng Lan lại, lôi cô ta vào phòng ngủ. Thật không ngờ là tôi cũng có được cái sức lực này. Đóng chặt cửa lại, sau đó tôi lao đến giáng cho Lan một cú tát bằng tất cả sức lực còn lại. Cô ta ngã ra, ôm mặt đau đớn. Chưa dừng lại ở đó, tôi nắm tóc Lan kéo lên tát thêm vài cái nữa. Cảm giác đánh người này khiến tôi hưng phấn đến tột độ. Cô ta dám theo dõi tôi, dám xen vào cuộc sống của tôi? Cô ta đang tính toán cái gì chứ? Đời tôi cả tuổi thơ đã bị người ta chi phối, người ta lấy cắp, nên giờ đây tôi đặc biệt ghét những kẻ nào giống như con mụ đó. Muốn thọc bàn tay vào để thao túng tôi, bắt tôi phải làm theo ý họ.
- Chị, chị… em xin lỗi! - Lan ôm đầu tránh những cú đánh của tôi.
Tôi vẫn ba máu sáu cơn, hết tát rồi lại đá và quát:
- Đây là lý do mày quyến rũ Nguyên sao? Mày theo dõi tao là vì cái gì hả? Ai đã thuê mày? Nếu mày không nói, tao sẽ đem tất cả bằng chứng mày đã lừa đàn ông ra sao đến công an, cộng thêm việc mày đang quấy rối cuộc sống của tao nữa.
- Chị Nguyệt… là chị Nguyệt… chị Nguyệt đã thuê em theo dõi chị!
Tôi ngừng tay lại:
- Cái gì cơ?
Lan vừa thút thít khóc, vừa nói:
- Là chị Nguyệt đã đến và nhờ em theo dõi chị. Chị ấy bảo chị đang ngoại tình với anh Lân. Nên em đã chọn cách tiếp cận với anh Lân để theo dõi chị.
Tôi nhớ lại cái chiều hôm Lân đến đón Lan trước toà công ty cũ, chẳng lẽ… Cô ta không phải là thanh mai trúc mã của Lân?
Nhưng chính anh ta đã khẳng định như vậy cơ mà?
Một cơn đau đầu ập đến khiến tôi choáng váng. Là do các dữ kiện đang đan cài vào nhau. Từ cái hôm Lân đến nhà, tôi thường hay bị đau đầu mỗi khi phải nhớ lại, hay cố gắng tập trung vào một chuyện gì đó. Không biết anh ta đã làm gì tôi nữa.
Lan quỳ xuống, xoa hai bàn tay vào nhau:
- Em xin chị, em còn mẹ già ở nhà. Bà ấy đang bị ung thư, em phải làm tất cả để chữa chạy cho mẹ. Chị tha cho em lần này thôi chị.
Tôi nhìn xuống Lan bằng một đôi mắt cao ngạo, thật lâu sau mới trả lời:
- Vậy thì mau nói hết tất cả mọi chuyện mà cô biết cho tôi. Không được thiếu một chi tiết!
…
Lan vừa chườm đá vào những vết thương, vừa nói bằng một giọng dịu dàng vốn dĩ:
- Chị Nguyệt và anh Lân thật ra đã chia tay được ba năm rồi. Cũng không hiểu vì sao mà chị ấy vẫn còn quan tâm đến chồng cũ như vậy.
Tôi đưa tay ra, đoạn nói:
- Khoan, cô nói họ đã chia tay ba năm?
Lan gật đầu , ngơ ngác hỏi:
- Đừng nói là chị không biết nhé?
Tôi im lặng, họ đã ly hôn ư? Sao Lân phải giả vờ như thể cô ta vẫn còn là vợ của anh?
- Chị Nguyệt yêu anh Lân lắm. Anh Lân bảo thế. Từ lúc ly hôn đến giờ, đã có biết bao nhiêu thám tử đi theo anh rồi toàn bị anh phát hiện cả. Em thấy nếu như theo dõi anh ấy thì sẽ lại bị phát hiện mất, nên em tìm cách tiếp cận để đánh lạc hướng. Đến khoảng một tháng trước thì chị ấy nói em theo dõi chị.
- Tại sao?
- Thì chị là người mà anh Lân yêu. Em không biết, chỉ thấy chị Nguyệt bảo vậy và yêu cầu em theo dõi. Chị ấy còn trả cho em một số tiền lớn nữa.
Vẫn là dùng tiền để mua chuộc đối phương. Cách cũ mà hiệu quả.
- Vậy là hằng ngày, những tấm ảnh này được gửi đến cô ta?
Lan gật đầu.
- Cái đêm trong khách sạn, cũng là một sự sắp đặt của em. Em hẹn anh Lân đến phòng 507, còn em hẹn người yêu của chị ở phòng 506. Em cố tình để chị bắt gặp, như thế cũng dụ được anh Lân qua. Có cơ hội để…
Tôi ra hiệu bảo Lan dừng lại, vì tôi đã hiểu sơ bộ mọi chuyện. Nghĩa là ngay từ đầu tôi đã bị gài bẫy, để trở thành đối tượng theo dõi của Nguyệt. Chà, cô ta cũng thật là cao tay. Để tránh cho tôi không nghi ngờ, cô còn bỏ tiền ra thuê tôi theo dõi chồng của cô. Mọi tình tiết đều được tính toán khá kỹ lưỡng. Cô ta thật sự rất thông minh.
- Cô còn liên lạc với Nguyệt không?
Lan phân vân, không muốn trả lời. Tôi giơ nắm đấm lên khiến cô ta hoảng sợ phải nói vội:
- Chị ấy ở khu đô thị The Garden.
- The Garden?
Đó chẳng phải là nơi mà Nguyệt đưa tôi đến rồi bỏ lại hay sao? Tôi bật cười. Bao nhiêu chi tiết đã bị tôi bỏ qua. Nguyệt đã cố tình giả mù sa mưa để khiến tôi tập trung vào những chuyện khác. Tôi cứ thế chạy theo những chuyện đã được cô ta giăng ra ấy để rồi như bị lạc vào mê cung.
Con người tôi có thể từ bỏ một số chuyện không phải của mình, nhưng không thể nào làm ngơ nếu có kẻ động đến mình. Đó là điều tôi tự hứa với bản thân kể từ khi người phụ nữ kia bỏ đi mất. Vì tôi phát hiện ra một điều, trong những hoàn cảnh nhất định, nếu tôi không cứu mình, thì chẳng ai có thể cứu được tôi hết.
Nhưng tôi không đến tìm Nguyệt, làm như vậy là đánh rắn động cỏ. Tôi đến tìm Lân. Khi ấy anh đang định đi đâu đó, ăn mặc bảnh bao, phong độ. Tôi chợt thấy tò mò công việc thật sự của anh.
- Anh đã ly hôn rồi sao?
Lân giật mình khi thấy tôi xuất hiện, sau đó gãi mũi cười cười:
- Em làm anh hoảng sợ đấy Ngọc Anh.
- Sao? Có tật giật mình à?
- Tật gì kia chứ?
- Anh đang coi tôi là trò đùa. Phải không? Vì năm xưa tôi đã lừa dối anh nên giờ anh muốn dựng lại một vở kịch để tôi như một con ngốc đi tìm câu trả lời?
Lân im lặng, anh nhìn tôi rất lâu. Không rõ anh đang suy nghĩ gì nữa.
- Từ giờ trở đi, chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa được không?
- Anh nói gì cơ? - Tôi gần như không thể tiêu hoá nổi những điều mà anh ta vừa nói.
Lân cúi đầu, rồi lại ngẩng lên đáp bằng một vẻ dứt khoát:
- Chúng ta chấm dứt mọi chuyện ở đây nhé. Lời giải thích sẽ được chuyển đến em vào ngày mai.
Khi Lân định rời đi, thì tôi giữ tay anh ta lại. Sao mà tôi lại lần nữa không cam tâm thế này? Tại sao mọi chuyện lại lần nữa xảy đến bất ngờ khiến tôi không kịp trở tay.
- Anh nói vậy là sao?
Lân thở dài, vuốt tóc tôi rồi bảo:
- Anh xin lỗi, Ngọc Anh. Là anh đã lôi em vào chuyện này. Nhưng giờ thì… xin em, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa.
Lân bỏ đi, để tôi đứng lại một mình nơi sân vắng. Anh ấy đi đâu? Và tại sao lại phải chấm dứt mọi chuyện với tôi? Giữa tôi và anh chẳng còn gì nữa rồi. Nhưng mà lần này, tôi lại có cảm giác giống hệt nhiều năm về trước. Như là một buổi chia tay. Tôi ngồi xuống, gục mặt vào hai bàn tay.
Một lần nữa trong đời, tôi lại để người đàn ông này làm tổn thương.
Theo Mai Sương (Khám Phá)
Ai là kẻ ngoại tình (phần 5)
Reviewed by Dương Your
on
tháng 8 07, 2018
Rating: