Dạo này có khá nhiều người muốn nói chấm dứt với tôi. Điều đó cũng khiến tôi hơi buồn. Nhưng nực cười ở chỗ là họ tự kéo tôi vào những cái mớ bòng bong này rồi lại tỏ ra phiền nhiễu về sự xuất hiện của tôi trong đời, thế là họ chấm dứt với tôi.
Suốt nhiều năm liền, tôi không có khái niệm sẽ yêu một ai đấy. Hoặc là, sẽ lấy một ai đấy làm chồng. Tôi chỉ tìm kiếm một nơi chốn để bản thân được an toàn. Những người đàn ông là nơi chốn ấy. Hương thơm nam tính từ cơ thể họ, cái sự khác giới tính trong họ lại khiến tôi cảm thấy an toàn khi ở cạnh phụ nữ.
Song, Lân lại là một trường hợp đặc biệt. Anh là người đàn ông bị phản bội, sẵn sàng rời bỏ tôi nếu như anh thích. Anh khác những người đàn ông ở điểm anh không bị tôi chi phối cảm xúc. Anh có thể yêu tôi, nhưng cũng sẵn sàng rời bỏ.
Và lần này cũng vậy. Chúng tôi gặp lại sau nhiều năm, anh thay đổi, tôi cũng đã thay đổi. Nhưng tôi chợt phát hiện ra mình chưa từng quên anh.
Tan ca, tôi thẫn thờ trở về nhà, đầu óc không tập trung vào một thứ gì. Nhiều ngày nay tôi đã sống như vậy, những người khác đều nói tôi giống như đang trải qua một trận khủng hoảng tâm lý nào đó. Trông tôi rất đáng sợ.
Điền đã phải ra quyết định cho tôi ở nhà nghỉ ngơi dù tôi chẳng thấy mệt gì cho cam.
- Nếu em không nghỉ, anh sẽ đuổi việc em.
- Tại sao anh phải lo lắng cho em như vậy?
- Em đến đây làm không làm, làm ảnh hưởng đến người khác đặc biệt là anh. Về nhà mà suy ngẫm và bình tâm lại đi.
Tôi cúi đầu, đành phải đồng ý. Bước ra đến cửa, Điền liền gọi lại bảo:
- Chính đã nhận được thông tin của em và anh ta rất cảm ơn em đấy.
Tôi phẩy tay:
- Không có gì. Nhưng em nghĩ cô ấy cũng có chút đáng thương.
- Chuyện đó không thuộc quyền giải quyết của chúng ta. Chúng ta chỉ là những người đi lấy thông tin thôi.
Tôi nghĩ rằng nếu một người nếu muốn ngoại tình, dù có xây thành xây luỹ thì cũng không giam giữ lại họ bên đời được.
Vừa xuống dưới sảnh, tôi nhận được một cuộc điện thoại của Nguyệt. Cô ta chỉ nói rất ngắn gọn:
- Lên xe đi.
Nguyệt xuất hiện bất ngờ như cách mà Lân nói lời chấm dứt với tôi nhiều ngày trước. Cô ta đeo một cái kính râm của Dior, cả người vẫn toả ra một mùi giàu có. Cô gõ ngón tay lên kính xe, nói bằng chất giọng bình thản:
- Tôi đã nhận được tin cô muốn huỷ bỏ hợp đồng làm thám tử với tôi.
- Đúng thế.
- Có bao giờ cô muốn biết toàn bộ mọi chuyện không?
- Luôn luôn.
- Cô cũng là một kẻ thú vị Ngọc Anh ạ! Chẳng trách sao mà Lân lại yêu cô đến vậy.
Tôi quay ra nhìn Nguyệt:
- Chị muốn trả thù tôi sao? Vì Lân yêu tôi.
- Một phần thôi.
Nguyệt tháo kính râm, để lộ một bên mắt sưng tím. Tôi giật mình vì khuôn mặt thương tích đó, ai đã làm gì cô ta vậy?
Nhưng Nguyệt lại chỉ cười đáp lại sự kinh ngạc của tôi. Cô cũng không tỏ ra xấu hổ. Để mà nói, thì thần thái của Nguyệt luôn luôn tuyệt vời. Đúng là tiểu thư danh giá được rèn giũa từ bé.
Cô ta nói:
- Mới gần đây tôi bị hành hung, một đám côn đồ táo tợn. Đương nhiên bố tôi đã làm cho ra ngô ra khoai cái lũ đó. Nhưng kỳ thực tôi không tin mấy lời khai của chúng cho lắm. Tôi biết Lân đã thuê chúng làm. Anh ta luôn có cách để lách tội mà.
- Lân đã thuê người đánh cô? Vì lý do gì kia chứ?
- Cô thông minh vậy mà không đoán ra được câu trả lời quá dễ dàng này sao? - Nguyệt chạm tay vào vết sưng trên mắt, đôi mày khẽ nheo lại. Rồi cô ta lại quay sang nhìn tôi - Là vì cô đấy.
Vì tôi? Anh ta còn mới lạnh lùng dứt khoát mối quan hệ với tôi. Nghe chẳng thực tế một chút nào cả.
Nguyệt đeo kính râm lại, cô ta nói:
- Tôi đã động đến cô nên mới khiến anh ta phát điên. Tuy nhiên…
Nói đến đây Nguyệt cười rất khoái trá:
- Tôi lại thấy vui thích vì điều đó.
Tôi cười nhạt:
- Cô mù quáng quá rồi đấy Nguyệt. Chuyện anh ta yêu ai, làm gì đâu liên quan gì đến tôi? Tại sao cô phải kéo tôi vào vụ này?
- Lý do chúng tôi ly hôn là cô, lý do anh ta đánh tôi cũng là cô. Tôi lôi cô vào chẳng có gì sai hết.
Nguyệt hơi ngừng lại, cô thở lấy một hơi thật mạnh rồi nói tiếp:
- Việc này cô không cần phải biết. Vì tôi đã thực hiện gần hết kế hoạch của mình rồi. Hôm nay tôi đến đây là muốn tuyên bố, hợp đồng giữa tôi và cô sẽ chấm dứt.
Dạo này có khá nhiều người muốn nói chấm dứt với tôi. Điều đó cũng khiến tôi hơi buồn. Nhưng nực cười ở chỗ là họ tự kéo tôi vào những cái mớ bòng bong này rồi lại tỏ ra phiền nhiễu về sự xuất hiện của tôi trong đời, thế là họ chấm dứt với tôi.
Chị Xuân bảo rằng:
- Hay mày cứ lấy quách thằng Nguyên cho rồi, chị thấy nó yêu mày thật lòng đấy.
- Chị thấy tốt thì chị lấy đi.
- Mày… con điên này. Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi.
Tôi chỉ trả lời vu vơ cũng sẽ khiến chị tức giận.
Chị Xuân thở dài:
- Mày có thể gạt bỏ quá khứ, và lấy một người yêu thương mình cơ mà. Việc gì cứ phải đày đoạ bản thân như thế?
Tôi cười rất tươi, nhưng chỉ là gắng gượng. Tôi đáp:
- Em lấy chồng thì ai ở với chị bây giờ?
Chị Xuân lại càng thêm bực tức rồi bỏ đi. Kể từ khi mẹ tôi mất, tôi cứ có cảm giác rằng chị đang muốn chuộc lỗi lầm với tôi. Lỗi lầm của mẹ năm xưa khi đã để tôi phải sống trong ám ảnh như vậy.
Mọi chuyện xảy ra như thể chỉ là một giấc mơ. Những chuyện kỳ lạ, bí ẩn đó còn chưa kịp ngấm vào trong cuộc sống của tôi thì đã tan biến như mây trời. Tôi bắt đầu tính đến chuyện nhảy việc, một công việc khác hoàn toàn. Trở thành một tác giả tiểu thuyết.
Ban đầu, tôi chỉ kể lại một số chuyện vu vơ, nhưng có vẻ như khá nhiều người thích. Tôi bắt đầu viết truyện chương hồi, rồi sau đó là sáng tác tiểu thuyết theo trí tưởng tượng của mình.
Nhân vật chính không ai khác, chính là Ngọc Anh tôi.
Công việc này không giúp tôi kiếm ra được nhiều tiền cho lắm, nhưng với lương của chị Xuân nữa thì chúng tôi đủ sống.
Tôi không còn liên lạc với Nguyệt, với Lân, với Lan từ cái buổi chiều hôm ấy. Tôi cũng không rõ câu chuyện thật sự là ra sao, mà cũng không còn tâm trí để muốn biết nữa. Đại để là Lân còn yêu tôi, nhưng anh ta lại bỏ trốn cùng với cái tình yêu đó, nên tôi nghĩ tình yêu của anh ta cũng không lớn lao gì cho cam.
Chết tiệt một nỗi là người đàn ông xuất hiện trong tác phẩm của tôi luôn luôn là anh.
Độc giả cứ hỏi tôi rằng cô viết câu chuyện này có ý nghĩa gì? Hay thông điệp của nó là gì? Tại sao các câu chuyện bí ẩn lại không được tìm ra rõ ràng? Tại sao mọi thứ trong truyện lại mơ hồ đến thế?
Tôi đều không trả lời được. Tôi viết truyện như một nỗi dịu vợi cho những hiếu kỳ, những câu hỏi kiểu dạng như thế của bản thân.
Cứ viết, cứ viết như vậy cho đến khi không còn gì để viết nữa thì thôi.
Một năm sau, chị Xuân lấy chồng. Một người đàn ông không đẹp mã lắm nhưng hiền lành. Anh ta còn hơi ngô ngố khi cứ luống cuống mỗi khi bị chị Xuân sai làm gì đó. Chị Xuân bảo lấy chồng cho bớt cô đơn thôi, nhưng tôi nhận ra chị yêu người đàn ông này thật lòng. Tính đi tính lại, tôi vẫn không hiểu hai người đã quen nhau như thế nào.
Trong buổi tiệc cưới của chị, tôi đã gặp một người đàn ông!
Trong lòng tôi lúc đó thấy vừa nực cười, vừa chua chát. Người đàn ông này đủ bí ẩn, nhưng không còn đủ thu hút tôi như lúc mới gặp lại nữa. Tôi đã có một năm để suy ngẫm về sự quay lại chớp nhoáng của anh trong cuộc đời. Tự coi đó là một cơn say rượu mà thôi.
Người đàn ông đó là Lân, vừa nhìn thấy anh tôi đã mất mấy giây để hoàn hồn. Đúng là trái đất tròn, không ngờ cuối cùng lại gặp anh ta ở đây.
- Ủa Lân, là anh à? - Tôi hỏi.
Lân cùng những người khác nhìn tôi, họ có vẻ lạ lùng lắm. Một khoảng thời gian trôi qua, nhưng Lân lại không nói gì. Phải đến khi tôi hỏi lại:
- Anh có phải là Lân không?
Thì anh ta mới mỉm cười, gật đầu:
- Phải, là anh!
Tự nhiên tôi lại chẳng biết nói gì nữa. Một năm trước anh bảo đừng bao giờ gặp lại nhau, muốn chấm dứt với tôi. Nhưng một năm sau anh vẫn xuất hiện trước tôi, bình thản và tự tin đến vậy.
Tôi cười với những vị khách khác, sau đó rời đi mà không nói thêm điều gì.
Trong lòng tôi lúc đó thấy vừa nực cười, vừa chua chát. Người đàn ông này đủ bí ẩn, nhưng không còn đủ thu hút tôi như lúc mới gặp lại nữa. Tôi đã có một năm để suy ngẫm về sự quay lại chớp nhoáng của anh trong cuộc đời. Tự coi đó là một cơn say rượu mà thôi.
Tôi nhận ra rằng sau nhiều năm trôi qua, giữa tôi và anh không phải là tình cảm đơn thuần nữa. Mà chỉ là những câu hỏi về cuộc sống của nhau.
Anh đã từng ngoại tình? Đã từng có vợ? Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người? Tại sao lại đến và đi một cách bất chợt như thế?
Những câu hỏi ấy chỉ anh mới có thể trả lời được, cho nên nếu anh muốn nói, anh sẽ tự nói ra thôi.
Vì quá mệt mỏi, tôi đã vào phòng nghỉ, cởi giày cao gót và nằm lên chiếc ghế salon dài của họ. Cả một buổi sáng chỉ toàn tiếp khách, chào những câu sáo rỗng, nhàm chán. Lân đột nhiên mở cửa và bước vào, trên tay anh còn là hai ly rượu. Tôi nhổm dậy, chờ đón từ anh một lời giải thích cho sự xuất hiện này.
- Xin lỗi! Uống một ly nhé?
Tôi đồng ý.
Có rất nhiều cách để đơn giản hoá một câu chuyện phức tạp, đó chính là đơn giản chính suy nghĩ của mình. Khi mà chúng ta không còn suy nghĩ, tìm ra hướng giải quyết, không toan tính mọi thứ xung quanh câu chuyện đó nữa, thì nó tự khắc hiện ra trước mắt chúng ta.
- Anh đã chạy trốn, chính xác là thế. Lẩn trốn khỏi tai mắt cũng như sự trả thù của bố con Nguyệt. Anh biết cô ta sẽ không để anh yên.
- Anh cũng tuyệt tình quá đó, vũ phu nữa, ai đời đi chấp đàn bà con gái bao giờ.
Lân cười hắt:
- Lúc làm rể cái nhà đó, anh đã muốn giết họ chứ đừng nói là đánh họ.
Tôi bật cười:
- Đáng sợ thật!
- Được rồi, bây giờ em có thể hỏi anh bất cứ điều gì mà em muốn.
Tôi lắc đầu:
- Có gì để hỏi nữa đâu. Mọi chuyện là như thế rồi mà. Anh bỏ vợ, và vẫn chịu sự đeo bám của vợ cũ. Hai người tự đấu đá qua lại, em chỉ là vô tình bị lôi vào.
- Không phải vô tình đâu. - Lân nói đầy ẩn ý.
- Cố tình chắc?
Lân đặt tay anh chạm nhẹ vào tay tôi, tôi rụt lại. Anh bất ngờ vì hành động đó.
- Nguyệt đã nói anh còn yêu em. - Tôi bảo - Có thể đây là một phần có liên quan. Nhưng thôi, cứ coi như không tính đi.
Lân định nói gì đó nhưng tôi nhanh chóng ngăn lại:
- Chuyện… đã qua rồi mà Lân.
Anh chùng xuống, không hiểu vì sao tôi lại thấy anh buồn bã.
- Phải, chuyện đã qua lâu rồi.
- Mà giờ em đang viết một cuốn tiểu thuyết về anh đấy, lúc nào xong em sẽ chuyển cho anh đọc.
Trông Lân có vẻ hơi bất ngờ về thông tin này, anh bật cười, ly rượu trong tay anh khẽ rung:
- Trời đất, lại chuyển hướng sang làm nhà văn à?
- Chưa thể gọi là nhà văn được. Viết dăm ba câu chuyện nhảm nhí thôi.
Tôi nghĩ, Lân vẫn còn tình cảm với tôi. Một loại tình cảm không giống như tình yêu. Nếu như tôi nhớ về anh vì anh là người đầu tiên dám đá tôi, thì chắc anh cũng nhớ tôi theo kiểu tôi là một con đàn bà khốn nạn đã ngủ với một người đàn ông khác không phải anh.
Con người ta nhiều lúc nên giữ lại một chút ảo tưởng cho bản thân mình. Nghĩ về anh, một người đã cũ vẫn còn thương tôi, lo lắng cho tôi là một cảm giác gì đó khá ấm áp và hạnh phúc.
Mà tôi thì ít khi có những loại xúc cảm như vậy.
Đột nhiên, tôi giơ bàn tay trái có đeo nhẫn ở ngón áp út của mình lên và nói bằng một giọng hào hứng:
- Ngày này tháng sau em lấy chồng.
Lân khựng lại một lúc, ánh nhìn của anh rất phức tạp. Tôi thấy trong lòng mình chộn chạo.
Không khí xung quanh chỉ còn tiếng nhạc và tiếng chúc tụng từ bên ngoài vọng vào. Lân không nói gì và tôi cũng vậy.
- Chính là người đàn ông anh đã gặp ở khách sạn.
- Người đã đi cùng với Lan sao?
Tôi gật đầu. Không muốn giải thích gì thêm cả.
Đơn giản là tôi muốn lấy anh ta. Nhưng không dám chắc sẽ chung sống được với anh đến bao giờ. Anh ta có thể chịu đựng được cái tính cổ quái của tôi đã là một việc rất khó khăn rồi, cho nên tôi không đòi hỏi gì hơn cả.
- Sao em lại đồng ý lấy người đó? Vì giống nhau à?
Tôi nghe thấy trong giọng của Lân có một chút giễu cợt. Nhưng tôi không tức anh. Tôi cười và đáp:
- Cũng đúng. Anh ta giống em khá nhiều điểm. Với lại, anh ta kiên trì với em.
Nói đến đây, tôi lại thấy người giễu cợt chính là mình chứ không phải Lân. Điều đó khiến anh chỉ biết cúi đầu che giấu cảm xúc.
Tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, không sớm thì muộn, tôi cũng sẽ phải lấy một ai đó. Dù tôi muốn hay không.
- Chúc mừng! - Lân buông ra một câu nói.
Tôi hạ tay xuống:
- Đợi đến khi em bỏ chồng chúc mừng vẫn chưa muộn.
Thế là hai chúng tôi cùng cười, cùng uống ly sâm panh mà anh vừa đem vào. Tự nhiên tôi không hiểu mối quan hệ, hay mối lương duyên của chúng tôi là gì nữa. Những chuyện xảy ra trong đời nhiều khi lộn xộn và đầy bất ngờ, nhưng chúng giúp ta nhận ra một điều rằng: Cuộc đời của bạn là do bạn quyết định chứ không phải bàn tay của người khác.
Với tất cả những chuyện nằm về phía tuổi thơ, và những chuyện nằm ở đoạn trưởng thành. Tôi thấy mình đã đến lúc nên làm chủ.
Suốt nhiều năm liền, tôi không có khái niệm sẽ yêu một ai đấy. Hoặc là, sẽ lấy một ai đấy làm chồng. Tôi chỉ tìm kiếm một nơi chốn để bản thân được an toàn. Những người đàn ông là nơi chốn ấy. Hương thơm nam tính từ cơ thể họ, cái sự khác giới tính trong họ lại khiến tôi cảm thấy an toàn khi ở cạnh phụ nữ.
Song, Lân lại là một trường hợp đặc biệt. Anh là người đàn ông bị phản bội, sẵn sàng rời bỏ tôi nếu như anh thích. Anh khác những người đàn ông ở điểm anh không bị tôi chi phối cảm xúc. Anh có thể yêu tôi, nhưng cũng sẵn sàng rời bỏ.
Và lần này cũng vậy. Chúng tôi gặp lại sau nhiều năm, anh thay đổi, tôi cũng đã thay đổi. Nhưng tôi chợt phát hiện ra mình chưa từng quên anh.
Tan ca, tôi thẫn thờ trở về nhà, đầu óc không tập trung vào một thứ gì. Nhiều ngày nay tôi đã sống như vậy, những người khác đều nói tôi giống như đang trải qua một trận khủng hoảng tâm lý nào đó. Trông tôi rất đáng sợ.
Điền đã phải ra quyết định cho tôi ở nhà nghỉ ngơi dù tôi chẳng thấy mệt gì cho cam.
- Nếu em không nghỉ, anh sẽ đuổi việc em.
- Tại sao anh phải lo lắng cho em như vậy?
- Em đến đây làm không làm, làm ảnh hưởng đến người khác đặc biệt là anh. Về nhà mà suy ngẫm và bình tâm lại đi.
Tôi cúi đầu, đành phải đồng ý. Bước ra đến cửa, Điền liền gọi lại bảo:
- Chính đã nhận được thông tin của em và anh ta rất cảm ơn em đấy.
Tôi phẩy tay:
- Không có gì. Nhưng em nghĩ cô ấy cũng có chút đáng thương.
- Chuyện đó không thuộc quyền giải quyết của chúng ta. Chúng ta chỉ là những người đi lấy thông tin thôi.
Tôi cũng đã thay đổi. Nhưng tôi chợt phát hiện ra mình chưa từng quên anh. (Ảnh minh hoạ)
Tôi nghĩ rằng nếu một người nếu muốn ngoại tình, dù có xây thành xây luỹ thì cũng không giam giữ lại họ bên đời được.
Vừa xuống dưới sảnh, tôi nhận được một cuộc điện thoại của Nguyệt. Cô ta chỉ nói rất ngắn gọn:
- Lên xe đi.
Nguyệt xuất hiện bất ngờ như cách mà Lân nói lời chấm dứt với tôi nhiều ngày trước. Cô ta đeo một cái kính râm của Dior, cả người vẫn toả ra một mùi giàu có. Cô gõ ngón tay lên kính xe, nói bằng chất giọng bình thản:
- Tôi đã nhận được tin cô muốn huỷ bỏ hợp đồng làm thám tử với tôi.
- Đúng thế.
- Có bao giờ cô muốn biết toàn bộ mọi chuyện không?
- Luôn luôn.
- Cô cũng là một kẻ thú vị Ngọc Anh ạ! Chẳng trách sao mà Lân lại yêu cô đến vậy.
Tôi quay ra nhìn Nguyệt:
- Chị muốn trả thù tôi sao? Vì Lân yêu tôi.
- Một phần thôi.
Nguyệt tháo kính râm, để lộ một bên mắt sưng tím. Tôi giật mình vì khuôn mặt thương tích đó, ai đã làm gì cô ta vậy?
Nhưng Nguyệt lại chỉ cười đáp lại sự kinh ngạc của tôi. Cô cũng không tỏ ra xấu hổ. Để mà nói, thì thần thái của Nguyệt luôn luôn tuyệt vời. Đúng là tiểu thư danh giá được rèn giũa từ bé.
Cô ta nói:
- Mới gần đây tôi bị hành hung, một đám côn đồ táo tợn. Đương nhiên bố tôi đã làm cho ra ngô ra khoai cái lũ đó. Nhưng kỳ thực tôi không tin mấy lời khai của chúng cho lắm. Tôi biết Lân đã thuê chúng làm. Anh ta luôn có cách để lách tội mà.
- Lân đã thuê người đánh cô? Vì lý do gì kia chứ?
- Cô thông minh vậy mà không đoán ra được câu trả lời quá dễ dàng này sao? - Nguyệt chạm tay vào vết sưng trên mắt, đôi mày khẽ nheo lại. Rồi cô ta lại quay sang nhìn tôi - Là vì cô đấy.
Vì tôi? Anh ta còn mới lạnh lùng dứt khoát mối quan hệ với tôi. Nghe chẳng thực tế một chút nào cả.
Nguyệt đeo kính râm lại, cô ta nói:
- Tôi đã động đến cô nên mới khiến anh ta phát điên. Tuy nhiên…
Nói đến đây Nguyệt cười rất khoái trá:
- Tôi lại thấy vui thích vì điều đó.
Tôi cười nhạt:
- Cô mù quáng quá rồi đấy Nguyệt. Chuyện anh ta yêu ai, làm gì đâu liên quan gì đến tôi? Tại sao cô phải kéo tôi vào vụ này?
- Lý do chúng tôi ly hôn là cô, lý do anh ta đánh tôi cũng là cô. Tôi lôi cô vào chẳng có gì sai hết.
Nguyệt hơi ngừng lại, cô thở lấy một hơi thật mạnh rồi nói tiếp:
- Việc này cô không cần phải biết. Vì tôi đã thực hiện gần hết kế hoạch của mình rồi. Hôm nay tôi đến đây là muốn tuyên bố, hợp đồng giữa tôi và cô sẽ chấm dứt.
Dạo này có khá nhiều người muốn nói chấm dứt với tôi. Điều đó cũng khiến tôi hơi buồn. Nhưng nực cười ở chỗ là họ tự kéo tôi vào những cái mớ bòng bong này rồi lại tỏ ra phiền nhiễu về sự xuất hiện của tôi trong đời, thế là họ chấm dứt với tôi.
Chị Xuân bảo rằng:
- Hay mày cứ lấy quách thằng Nguyên cho rồi, chị thấy nó yêu mày thật lòng đấy.
- Chị thấy tốt thì chị lấy đi.
- Mày… con điên này. Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi.
Tôi chỉ trả lời vu vơ cũng sẽ khiến chị tức giận.
Chị Xuân thở dài:
- Mày có thể gạt bỏ quá khứ, và lấy một người yêu thương mình cơ mà. Việc gì cứ phải đày đoạ bản thân như thế?
Tôi cười rất tươi, nhưng chỉ là gắng gượng. Tôi đáp:
- Em lấy chồng thì ai ở với chị bây giờ?
Chị Xuân lại càng thêm bực tức rồi bỏ đi. Kể từ khi mẹ tôi mất, tôi cứ có cảm giác rằng chị đang muốn chuộc lỗi lầm với tôi. Lỗi lầm của mẹ năm xưa khi đã để tôi phải sống trong ám ảnh như vậy.
Mọi chuyện xảy ra như thể chỉ là một giấc mơ. Những chuyện kỳ lạ, bí ẩn đó còn chưa kịp ngấm vào trong cuộc sống của tôi thì đã tan biến như mây trời. Tôi bắt đầu tính đến chuyện nhảy việc, một công việc khác hoàn toàn. Trở thành một tác giả tiểu thuyết.
Ban đầu, tôi chỉ kể lại một số chuyện vu vơ, nhưng có vẻ như khá nhiều người thích. Tôi bắt đầu viết truyện chương hồi, rồi sau đó là sáng tác tiểu thuyết theo trí tưởng tượng của mình.
Nhân vật chính không ai khác, chính là Ngọc Anh tôi.
Công việc này không giúp tôi kiếm ra được nhiều tiền cho lắm, nhưng với lương của chị Xuân nữa thì chúng tôi đủ sống.
Tôi không còn liên lạc với Nguyệt, với Lân, với Lan từ cái buổi chiều hôm ấy. Tôi cũng không rõ câu chuyện thật sự là ra sao, mà cũng không còn tâm trí để muốn biết nữa. Đại để là Lân còn yêu tôi, nhưng anh ta lại bỏ trốn cùng với cái tình yêu đó, nên tôi nghĩ tình yêu của anh ta cũng không lớn lao gì cho cam.
Chết tiệt một nỗi là người đàn ông xuất hiện trong tác phẩm của tôi luôn luôn là anh.
Độc giả cứ hỏi tôi rằng cô viết câu chuyện này có ý nghĩa gì? Hay thông điệp của nó là gì? Tại sao các câu chuyện bí ẩn lại không được tìm ra rõ ràng? Tại sao mọi thứ trong truyện lại mơ hồ đến thế?
Tôi đều không trả lời được. Tôi viết truyện như một nỗi dịu vợi cho những hiếu kỳ, những câu hỏi kiểu dạng như thế của bản thân.
Cứ viết, cứ viết như vậy cho đến khi không còn gì để viết nữa thì thôi.
Một năm sau, chị Xuân lấy chồng. Một người đàn ông không đẹp mã lắm nhưng hiền lành. Anh ta còn hơi ngô ngố khi cứ luống cuống mỗi khi bị chị Xuân sai làm gì đó. Chị Xuân bảo lấy chồng cho bớt cô đơn thôi, nhưng tôi nhận ra chị yêu người đàn ông này thật lòng. Tính đi tính lại, tôi vẫn không hiểu hai người đã quen nhau như thế nào.
Trong buổi tiệc cưới của chị, tôi đã gặp một người đàn ông!
Trong lòng tôi lúc đó thấy vừa nực cười, vừa chua chát. Người đàn ông này đủ bí ẩn, nhưng không còn đủ thu hút tôi như lúc mới gặp lại nữa. Tôi đã có một năm để suy ngẫm về sự quay lại chớp nhoáng của anh trong cuộc đời. Tự coi đó là một cơn say rượu mà thôi.
Người đàn ông đó là Lân, vừa nhìn thấy anh tôi đã mất mấy giây để hoàn hồn. Đúng là trái đất tròn, không ngờ cuối cùng lại gặp anh ta ở đây.
- Ủa Lân, là anh à? - Tôi hỏi.
Lân cùng những người khác nhìn tôi, họ có vẻ lạ lùng lắm. Một khoảng thời gian trôi qua, nhưng Lân lại không nói gì. Phải đến khi tôi hỏi lại:
- Anh có phải là Lân không?
Thì anh ta mới mỉm cười, gật đầu:
- Phải, là anh!
Tự nhiên tôi lại chẳng biết nói gì nữa. Một năm trước anh bảo đừng bao giờ gặp lại nhau, muốn chấm dứt với tôi. Nhưng một năm sau anh vẫn xuất hiện trước tôi, bình thản và tự tin đến vậy.
Tôi cười với những vị khách khác, sau đó rời đi mà không nói thêm điều gì.
Trong lòng tôi lúc đó thấy vừa nực cười, vừa chua chát. Người đàn ông này đủ bí ẩn, nhưng không còn đủ thu hút tôi như lúc mới gặp lại nữa. Tôi đã có một năm để suy ngẫm về sự quay lại chớp nhoáng của anh trong cuộc đời. Tự coi đó là một cơn say rượu mà thôi.
Tôi nhận ra rằng sau nhiều năm trôi qua, giữa tôi và anh không phải là tình cảm đơn thuần nữa. Mà chỉ là những câu hỏi về cuộc sống của nhau.
Anh đã từng ngoại tình? Đã từng có vợ? Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người? Tại sao lại đến và đi một cách bất chợt như thế?
Những câu hỏi ấy chỉ anh mới có thể trả lời được, cho nên nếu anh muốn nói, anh sẽ tự nói ra thôi.
Vì quá mệt mỏi, tôi đã vào phòng nghỉ, cởi giày cao gót và nằm lên chiếc ghế salon dài của họ. Cả một buổi sáng chỉ toàn tiếp khách, chào những câu sáo rỗng, nhàm chán. Lân đột nhiên mở cửa và bước vào, trên tay anh còn là hai ly rượu. Tôi nhổm dậy, chờ đón từ anh một lời giải thích cho sự xuất hiện này.
- Xin lỗi! Uống một ly nhé?
Tôi đồng ý.
Có rất nhiều cách để đơn giản hoá một câu chuyện phức tạp, đó chính là đơn giản chính suy nghĩ của mình. Khi mà chúng ta không còn suy nghĩ, tìm ra hướng giải quyết, không toan tính mọi thứ xung quanh câu chuyện đó nữa, thì nó tự khắc hiện ra trước mắt chúng ta.
- Anh đã chạy trốn, chính xác là thế. Lẩn trốn khỏi tai mắt cũng như sự trả thù của bố con Nguyệt. Anh biết cô ta sẽ không để anh yên.
- Anh cũng tuyệt tình quá đó, vũ phu nữa, ai đời đi chấp đàn bà con gái bao giờ.
Lân cười hắt:
- Lúc làm rể cái nhà đó, anh đã muốn giết họ chứ đừng nói là đánh họ.
Tôi bật cười:
- Đáng sợ thật!
- Được rồi, bây giờ em có thể hỏi anh bất cứ điều gì mà em muốn.
Tôi lắc đầu:
- Có gì để hỏi nữa đâu. Mọi chuyện là như thế rồi mà. Anh bỏ vợ, và vẫn chịu sự đeo bám của vợ cũ. Hai người tự đấu đá qua lại, em chỉ là vô tình bị lôi vào.
- Không phải vô tình đâu. - Lân nói đầy ẩn ý.
- Cố tình chắc?
Lân đặt tay anh chạm nhẹ vào tay tôi, tôi rụt lại. Anh bất ngờ vì hành động đó.
- Nguyệt đã nói anh còn yêu em. - Tôi bảo - Có thể đây là một phần có liên quan. Nhưng thôi, cứ coi như không tính đi.
Lân định nói gì đó nhưng tôi nhanh chóng ngăn lại:
- Chuyện… đã qua rồi mà Lân.
Anh chùng xuống, không hiểu vì sao tôi lại thấy anh buồn bã.
- Phải, chuyện đã qua lâu rồi.
- Mà giờ em đang viết một cuốn tiểu thuyết về anh đấy, lúc nào xong em sẽ chuyển cho anh đọc.
Trông Lân có vẻ hơi bất ngờ về thông tin này, anh bật cười, ly rượu trong tay anh khẽ rung:
- Trời đất, lại chuyển hướng sang làm nhà văn à?
- Chưa thể gọi là nhà văn được. Viết dăm ba câu chuyện nhảm nhí thôi.
Tôi nghĩ, Lân vẫn còn tình cảm với tôi. Một loại tình cảm không giống như tình yêu. Nếu như tôi nhớ về anh vì anh là người đầu tiên dám đá tôi, thì chắc anh cũng nhớ tôi theo kiểu tôi là một con đàn bà khốn nạn đã ngủ với một người đàn ông khác không phải anh.
Con người ta nhiều lúc nên giữ lại một chút ảo tưởng cho bản thân mình. Nghĩ về anh, một người đã cũ vẫn còn thương tôi, lo lắng cho tôi là một cảm giác gì đó khá ấm áp và hạnh phúc.
Mà tôi thì ít khi có những loại xúc cảm như vậy.
Đột nhiên, tôi giơ bàn tay trái có đeo nhẫn ở ngón áp út của mình lên và nói bằng một giọng hào hứng:
- Ngày này tháng sau em lấy chồng.
Lân khựng lại một lúc, ánh nhìn của anh rất phức tạp. Tôi thấy trong lòng mình chộn chạo.
Không khí xung quanh chỉ còn tiếng nhạc và tiếng chúc tụng từ bên ngoài vọng vào. Lân không nói gì và tôi cũng vậy.
- Chính là người đàn ông anh đã gặp ở khách sạn.
- Người đã đi cùng với Lan sao?
Tôi gật đầu. Không muốn giải thích gì thêm cả.
Đơn giản là tôi muốn lấy anh ta. Nhưng không dám chắc sẽ chung sống được với anh đến bao giờ. Anh ta có thể chịu đựng được cái tính cổ quái của tôi đã là một việc rất khó khăn rồi, cho nên tôi không đòi hỏi gì hơn cả.
- Sao em lại đồng ý lấy người đó? Vì giống nhau à?
Tôi nghe thấy trong giọng của Lân có một chút giễu cợt. Nhưng tôi không tức anh. Tôi cười và đáp:
- Cũng đúng. Anh ta giống em khá nhiều điểm. Với lại, anh ta kiên trì với em.
Nói đến đây, tôi lại thấy người giễu cợt chính là mình chứ không phải Lân. Điều đó khiến anh chỉ biết cúi đầu che giấu cảm xúc.
Tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, không sớm thì muộn, tôi cũng sẽ phải lấy một ai đó. Dù tôi muốn hay không.
- Chúc mừng! - Lân buông ra một câu nói.
Tôi hạ tay xuống:
- Đợi đến khi em bỏ chồng chúc mừng vẫn chưa muộn.
Thế là hai chúng tôi cùng cười, cùng uống ly sâm panh mà anh vừa đem vào. Tự nhiên tôi không hiểu mối quan hệ, hay mối lương duyên của chúng tôi là gì nữa. Những chuyện xảy ra trong đời nhiều khi lộn xộn và đầy bất ngờ, nhưng chúng giúp ta nhận ra một điều rằng: Cuộc đời của bạn là do bạn quyết định chứ không phải bàn tay của người khác.
Với tất cả những chuyện nằm về phía tuổi thơ, và những chuyện nằm ở đoạn trưởng thành. Tôi thấy mình đã đến lúc nên làm chủ.
Theo Mai Sương (Khám Phá)
Ai là kẻ ngoại tình (phần cuối)
Reviewed by Dương Your
on
tháng 8 07, 2018
Rating: