Đây là một lời đe doạ, Nghĩa hơi xao động nhưng anh chỉ cười rồi đè lên người cô. Xuân quyết định sẽ quên chuyện bông tai ngọc trai đi. Cô không nghĩ đến khả năng nó lọt được vào phòng ngủ của hai vợ chồng nữa. Coi như cô đặt lại niềm tin cho anh.
Kì gãi mũi một cách mờ ám. Trong không gian tĩnh lặng này, trong lúc mọi người đã ra về hết và chỉ còn hai người ở đây khiến Xuân cảm giác hơi sờ sợ. Cô vội vàng vơ lấy túi xách và chạy ra ngoài.
Kì nhìn theo, tự nhiên bật cười. Cô ta cũng là người dễ dàng xúc động thật. Chỉ một câu nói cũng khiến cô phải bỏ chạy. Kì quay người lại chuẩn bị khoá cửa, đúng lúc ấy cô nữ sinh hôm trước từ đâu xuất hiện với một nụ cười bí hiểm làm anh giật mình.
- Thầy, em nghe thấy hết rồi nhé?
Tay Kì dừng lại ở chỗ tra chìa khoá, anh ngẫm nghĩ lại những điều mà mình và Xuân vừa mới nói.
Nữ sinh ấy lại tiếp tục cao giọng:
- Thầy mau làm gì đó bịt miệng em đi. Nếu không thì tin tức này sẽ được cả trường biết đấy.
- Tin gì mới được?
- Thì đó, thầy và cô vừa mới… hai người ở trong phòng. Thầy chắc muốn nhìn ngực cô là gì. Chà, em con trẻ con thật nhưng cũng biết những điều này là bình thường, sinh lý thôi - Cô ta vỗ vai Kì đầy thông cảm.
- Vậy em cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi.
Cô gái lắc đầu:
- Ấy, em cũng muốn thế lắm mà không được.
- Em muốn gì? - Ánh mắt Kì trở nên sắc xảo và nguy hiểm.
Cô gái im lặng một lúc như muốn biết thái độ thực sự của Kì là gì. Tại sao thầy lại trở nên đáng sợ như vậy?
- Thì… em chỉ muốn… thầy làm bạn trai của em một tuần nhé.
- Mấy trò trẻ con, lo mà học đi. - Kì gắt.
- Nếu thầy không…
- Được rồi tôi đồng ý, về đi.
- Dạ?
- Tôi nói là đồng ý.
Kì nhìn đồng hồ, có vẻ đang rất vội. Những lời anh vừa nói ra không hề khiến người ta có cảm giác đó là một quyết định gì quan trọng cả. Anh nói nhẹ nhàng, không cân đo đong đếm đến sự nghiêm trọng của nó.
Rồi Kì rời đi, còn cô gái vẫn đứng ở đó như chưa tin mình vừa được thầy giáo điển trai đồng ý. Cô ta nhảy cẫng lên một cái, làm dấu chiến thắng rồi cũng rời đi. Đây không phải là một trò chơi cá cược, đây là tình cảm thật của cô ta. Cô thích thầy giáo dạy thể dục, ở thầy có một chất nam tính mà không phải những thằng trai cùng trang lứa của cô có được. Sự trưởng thành, già dặn của thầy lôi kéo cô.
Nhưng cô vẫn chưa thực sự biết giữa thầy với cô giáo dạy văn là mối quan hệ gì. Nghe nói cô ta có chồng rồi cơ mà? Cô gái nhếch miệng cười. Đàn bà lăng nhăng không phải là thiếu. Nhìn mặt cô giáo dạy văn đoan trang như vậy, không ngờ cũng một chân đạp hai thuyền.
Kì nhắn cho cô một tin rằng: “Vì cô tôi đã phải nhận lời với một học sinh rồi đấy.”
“Là sao?” Xuân nhắn lại.
“Nó nghe thấy tôi và cô ở trong phòng giáo viên. Nó uy hiếp tôi phải làm bạn trai trong một tuần.”
Xuân hốt hoảng ngồi dậy, cô nhìn ra ngoài cửa như đề phòng Nghĩa có thể ập vào bất cứ lúc nào:
“Anh điên rồi, giữa tôi và anh chẳng có chuyện gì cả. Đừng có lôi tôi vào vụ này.”
Rất nhanh sau đó Kì nhắn lại một tin rằng:
“Cô lúc nào cũng nghĩ mình không liên quan, nhưng thật chất, cô luôn luôn có liên quan trong cuộc đời của tôi.”
Xuân không thèm nhắn lại cho anh ta một tin nào nữa, cô còn xoá hết tin nhắn và đặt số của anh vào trong danh sách hạn chế. Sự mờ ám của Kì làm cô cảm thấy khó chịu. Có cảm giác như đó là một cạm bẫy. Nếu cô sơ sót, rất có thể sẽ rơi vào vòng nguy hiểm.
...
Xuân tránh mặt Kì mọi lúc mọi nơi, chỗ nào có anh là sẽ không có cô. Giáo viên trong trường cũng chẳng thèm để ý gì đến điều đó, vì họ không nghi ngờ giữa cô và Kì có mối quan hệ thế nào ngoài đồng nghiệp. Chỉ là một sự trùng hợp thôi.
Nhưng Xuân luôn có cảm giác có người nhìn mình từ phía sau, đến khi cô quay đầu lại thì chẳng có ai cả. Giống như một sự trêu ngươi. Thi thoảng thấy Kì đi từ đầu kia lại phía mình, cô lại giả vờ nghe điện thoại rồi bước ngang qua anh. Cô cảm thấy sợ hãi sự giáp mặt này, cô ước sẽ không bao giờ phải nói chuyện với anh nữa.
Nghĩa bảo:
- Hay là chuyển trường? Anh đã nghi ngờ em, nhưng giờ anh chỉ thấy lo lắng cho em.
Xuân đã kể cho Nghĩa biết người lần trước cô cảm giác thích cô là Kì, anh liền mềm mỏng, dịu dàng hơn hẳn.
Xuân lắc đầu:
- Đây là trường mà ông em dành rất nhiều tâm huyết cho nó, ông muốn em ở đây giảng dạy cho đến lúc hết đời.
- Ông cũng sẽ lo lắng giống như anh thôi.
Xuân suy nghĩ về chuyện chuyển công tác, nhưng đi đâu được kia chứ? Làm lại từ đầu bao giờ cũng là một quyết định táo bạo nhưng chứa chấp nhiều rủi ro.
- Còn anh thì sao? - Xuân hỏi - Anh sẽ làm gì?
- Anh không làm nữa. Anh đi theo em.
Vậy là anh với người phụ nữ đó không có chuyện gì cả. Xuân thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuộc sống cơm áo gạo tiền đã khiến cô và Nghĩa phải nghi ngờ lẫn nhau. Cũng phải, làm sao anh và người phụ nữ đó có thể được. Chị ta lớn tuổi hơn, lại có điều kiện hơn. Xung quanh chị là hàng vạn người đàn ông quyến rũ, chồng chị là người có thể mua được mọi thứ cho chị. Cô đã nghĩ mọi chuyện quá xa rồi.
Nghĩa ngồi gần lại, vòng tay qua vai cô:
- Có phải là ba tháng đã trôi qua rồi không?
Xuân hiểu ý tứ của chồng mình, anh đang nói về chuyện có con. Cô ngẩng đầu nhìn anh, gật khẽ:
- Vâng.
Không còn vướng mắc gì nữa cả, cô nghĩ cũng đã đến thời điểm chín muồi. Cô không bao giờ sợ chuyện có con hay phải vất vả nuôi con. Cô chỉ sợ chồng mình - người cô yêu thương lừa dối cô. Lúc ấy, đứa con của cô sẽ khổ sở. Nghĩa ghé môi hôn Xuân, anh nhẹ nhàng và tình cảm khiến Xuân từ từ ngả người ra. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh. Trong cái hôn cô nói khẽ:
- Đừng bao giờ lừa dối em cả, em biết tất cả mọi chuyện đấy.
Đây là một lời đe doạ, Nghĩa hơi xao động nhưng anh chỉ cười rồi đè lên người cô. Xuân quyết định sẽ quên chuyện bông tai ngọc trai đi. Cô không nghĩ đến khả năng nó lọt được vào phòng ngủ của hai vợ chồng nữa. Coi như cô đặt lại niềm tin cho anh.
Kì gãi mũi một cách mờ ám. Trong không gian tĩnh lặng này, trong lúc mọi người đã ra về hết và chỉ còn hai người ở đây khiến Xuân cảm giác hơi sờ sợ. Cô vội vàng vơ lấy túi xách và chạy ra ngoài.
Kì nhìn theo, tự nhiên bật cười. Cô ta cũng là người dễ dàng xúc động thật. Chỉ một câu nói cũng khiến cô phải bỏ chạy. Kì quay người lại chuẩn bị khoá cửa, đúng lúc ấy cô nữ sinh hôm trước từ đâu xuất hiện với một nụ cười bí hiểm làm anh giật mình.
- Thầy, em nghe thấy hết rồi nhé?
Tay Kì dừng lại ở chỗ tra chìa khoá, anh ngẫm nghĩ lại những điều mà mình và Xuân vừa mới nói.
Nữ sinh ấy lại tiếp tục cao giọng:
- Thầy mau làm gì đó bịt miệng em đi. Nếu không thì tin tức này sẽ được cả trường biết đấy.
- Tin gì mới được?
- Thì đó, thầy và cô vừa mới… hai người ở trong phòng. Thầy chắc muốn nhìn ngực cô là gì. Chà, em con trẻ con thật nhưng cũng biết những điều này là bình thường, sinh lý thôi - Cô ta vỗ vai Kì đầy thông cảm.
- Vậy em cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi.
Cô gái lắc đầu:
- Ấy, em cũng muốn thế lắm mà không được.
- Em muốn gì? - Ánh mắt Kì trở nên sắc xảo và nguy hiểm.
Cô gái im lặng một lúc như muốn biết thái độ thực sự của Kì là gì. Tại sao thầy lại trở nên đáng sợ như vậy?
- Thì… em chỉ muốn… thầy làm bạn trai của em một tuần nhé.
- Mấy trò trẻ con, lo mà học đi. - Kì gắt.
- Nếu thầy không…
- Được rồi tôi đồng ý, về đi.
- Dạ?
- Tôi nói là đồng ý.
Kì nhìn đồng hồ, có vẻ đang rất vội. Những lời anh vừa nói ra không hề khiến người ta có cảm giác đó là một quyết định gì quan trọng cả. Anh nói nhẹ nhàng, không cân đo đong đếm đến sự nghiêm trọng của nó.
Rồi Kì rời đi, còn cô gái vẫn đứng ở đó như chưa tin mình vừa được thầy giáo điển trai đồng ý. Cô ta nhảy cẫng lên một cái, làm dấu chiến thắng rồi cũng rời đi. Đây không phải là một trò chơi cá cược, đây là tình cảm thật của cô ta. Cô thích thầy giáo dạy thể dục, ở thầy có một chất nam tính mà không phải những thằng trai cùng trang lứa của cô có được. Sự trưởng thành, già dặn của thầy lôi kéo cô.
Nhưng cô vẫn chưa thực sự biết giữa thầy với cô giáo dạy văn là mối quan hệ gì. Nghe nói cô ta có chồng rồi cơ mà? Cô gái nhếch miệng cười. Đàn bà lăng nhăng không phải là thiếu. Nhìn mặt cô giáo dạy văn đoan trang như vậy, không ngờ cũng một chân đạp hai thuyền.
Cô thích thầy giáo dạy thể dục, ở thầy có một chất nam tính mà không phải những thằng trai cùng trang lứa của cô có được. Sự trưởng thành, già dặn của thầy lôi kéo cô. (Ảnh minh hoạ)
Kì nhắn cho cô một tin rằng: “Vì cô tôi đã phải nhận lời với một học sinh rồi đấy.”
“Là sao?” Xuân nhắn lại.
“Nó nghe thấy tôi và cô ở trong phòng giáo viên. Nó uy hiếp tôi phải làm bạn trai trong một tuần.”
Xuân hốt hoảng ngồi dậy, cô nhìn ra ngoài cửa như đề phòng Nghĩa có thể ập vào bất cứ lúc nào:
“Anh điên rồi, giữa tôi và anh chẳng có chuyện gì cả. Đừng có lôi tôi vào vụ này.”
Rất nhanh sau đó Kì nhắn lại một tin rằng:
“Cô lúc nào cũng nghĩ mình không liên quan, nhưng thật chất, cô luôn luôn có liên quan trong cuộc đời của tôi.”
Xuân không thèm nhắn lại cho anh ta một tin nào nữa, cô còn xoá hết tin nhắn và đặt số của anh vào trong danh sách hạn chế. Sự mờ ám của Kì làm cô cảm thấy khó chịu. Có cảm giác như đó là một cạm bẫy. Nếu cô sơ sót, rất có thể sẽ rơi vào vòng nguy hiểm.
...
Xuân tránh mặt Kì mọi lúc mọi nơi, chỗ nào có anh là sẽ không có cô. Giáo viên trong trường cũng chẳng thèm để ý gì đến điều đó, vì họ không nghi ngờ giữa cô và Kì có mối quan hệ thế nào ngoài đồng nghiệp. Chỉ là một sự trùng hợp thôi.
Nhưng Xuân luôn có cảm giác có người nhìn mình từ phía sau, đến khi cô quay đầu lại thì chẳng có ai cả. Giống như một sự trêu ngươi. Thi thoảng thấy Kì đi từ đầu kia lại phía mình, cô lại giả vờ nghe điện thoại rồi bước ngang qua anh. Cô cảm thấy sợ hãi sự giáp mặt này, cô ước sẽ không bao giờ phải nói chuyện với anh nữa.
Nghĩa bảo:
- Hay là chuyển trường? Anh đã nghi ngờ em, nhưng giờ anh chỉ thấy lo lắng cho em.
Xuân đã kể cho Nghĩa biết người lần trước cô cảm giác thích cô là Kì, anh liền mềm mỏng, dịu dàng hơn hẳn.
Xuân lắc đầu:
- Đây là trường mà ông em dành rất nhiều tâm huyết cho nó, ông muốn em ở đây giảng dạy cho đến lúc hết đời.
- Ông cũng sẽ lo lắng giống như anh thôi.
Xuân suy nghĩ về chuyện chuyển công tác, nhưng đi đâu được kia chứ? Làm lại từ đầu bao giờ cũng là một quyết định táo bạo nhưng chứa chấp nhiều rủi ro.
- Còn anh thì sao? - Xuân hỏi - Anh sẽ làm gì?
- Anh không làm nữa. Anh đi theo em.
Vậy là anh với người phụ nữ đó không có chuyện gì cả. Xuân thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuộc sống cơm áo gạo tiền đã khiến cô và Nghĩa phải nghi ngờ lẫn nhau. Cũng phải, làm sao anh và người phụ nữ đó có thể được. Chị ta lớn tuổi hơn, lại có điều kiện hơn. Xung quanh chị là hàng vạn người đàn ông quyến rũ, chồng chị là người có thể mua được mọi thứ cho chị. Cô đã nghĩ mọi chuyện quá xa rồi.
Nghĩa ngồi gần lại, vòng tay qua vai cô:
- Có phải là ba tháng đã trôi qua rồi không?
Xuân hiểu ý tứ của chồng mình, anh đang nói về chuyện có con. Cô ngẩng đầu nhìn anh, gật khẽ:
- Vâng.
Không còn vướng mắc gì nữa cả, cô nghĩ cũng đã đến thời điểm chín muồi. Cô không bao giờ sợ chuyện có con hay phải vất vả nuôi con. Cô chỉ sợ chồng mình - người cô yêu thương lừa dối cô. Lúc ấy, đứa con của cô sẽ khổ sở. Nghĩa ghé môi hôn Xuân, anh nhẹ nhàng và tình cảm khiến Xuân từ từ ngả người ra. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh. Trong cái hôn cô nói khẽ:
- Đừng bao giờ lừa dối em cả, em biết tất cả mọi chuyện đấy.
Đây là một lời đe doạ, Nghĩa hơi xao động nhưng anh chỉ cười rồi đè lên người cô. Xuân quyết định sẽ quên chuyện bông tai ngọc trai đi. Cô không nghĩ đến khả năng nó lọt được vào phòng ngủ của hai vợ chồng nữa. Coi như cô đặt lại niềm tin cho anh.
Theo Thuỵ An (Khám phá)
Cái thai không đúng hẹn (phần 10)
Reviewed by Dương Your
on
tháng 8 09, 2018
Rating: