Tôi ngẩng đầu lên, thấy Lân đã đứng ở trong nhà mình tự bao giờ. Nhìn đi nhìn lại, tôi cũng không thể nhớ ra vừa rồi đã có ai đi qua mình để vào nhà.
“Không làm gì cả, cuộc sống của anh bây giờ là làm một người chồng khả nghi để vợ mình theo dõi.” Tôi vừa viết câu này lên giấy nhớ vừa cười giễu cợt. Anh ta đâu còn khả nghi nữa, anh ta đã ngoại tình thật sự.
Bên ngoài nhân viên đi qua đi lại, tôi không để ý đến họ, vo tờ giấy nhớ rồi cất đồ vào trong túi. Tôi sắp có một cuộc hẹn quan trọng. Đặc biệt quan trọng.
Một chiếc xe đã chờ tôi ở bên ngoài. Lúc tôi bước vào, Nguyệt vẫn còn đang nói chuyện với ai đó. Trong xe chỉ có tôi, Nguyệt, và một người lái xe già. Được một lúc thì ông ta tự động đi xuống, trả lại không gian cho chúng tôi.
Tôi lấy từ trong túi ra usb, ảnh và một vài vật dụng khác của chính bản thân mình:
- Đây là bằng chứng của cô.
Nguyệt xem qua một lúc, ánh mắt chợt nhiên đổi sắc, nhưng cô ta đã kìm lại được.
- Hoá ra cô lại là người thú vị như vậy!
- Không ghen sao?
- Làm sao mà cô dám? - Nguyệt nói trầm giọng - Cô không biết rằng tôi có thể kiện cô sao?
- Tôi đã nghĩ từ rất lâu rồi. Nếu cô không mắc bệnh cuồng ghen, tự ảo tưởng ra những tình huống chồng mình đi ngoại tình với người khác. Chắc cũng sẽ vì chuyện gì đó mà nhất định phải có được bằng chứng anh ta ngoại tình thì mới có thể ly hôn được.
Nguyệt nhướn mày:
- Cuối cùng thì sao?
- Tôi tự lấy thân mình giúp cô. Không cần cảm ơn.
- Ha ha, tự tin một cách thái quá.
Tôi nhún vai:
- Cô không hề yêu chồng mình, cũng đã có bằng chứng ngoại tình rồi. Vậy thì vụ này hãy kết thúc đi.
Nguyệt im lặng, cô ta xoay xoay cái nhẫn trong tay rồi nói:
- Như vậy anh ta không ngoại tình với Lan thật ư?
- Lan ngoại tình với bạn trai tôi. Cô thấy đấy, đây là một mớ ngoại tình.
Nguyệt như hứng thú với thông tin mà tôi vừa cùng cấp. Cô ta lấy từ trong túi ra một xấp 500 ngàn nữa đưa cho tôi và nói:
- Vậy cô thử theo dõi Lan xem.
- Cô nói gì cơ?
- Chuyển hướng qua theo dõi Lan.
Tôi nhìn Nguyệt, nghiêm túc hỏi:
- Rốt cuộc thì cô là ai vậy?
Sau đó tôi không còn nhớ gì nữa, cứ như thể bị ai đó thôi miên và mất toàn bộ đoạn ký ức đó vậy. Tôi nhìn trên bả vai mình có một vết bầm, nhưng không thấy đau. Có lẽ Nguyệt đã thôi miên tôi thật. Ngay khi bị tôi phát hiện ra, cô ta đã chạy trốn.
Tôi nhìn xung quanh, không biết mình đang đứng ở đâu nữa. Xung quanh là những dãy nhà cao tầng, rất quen thuộc, nhưng có lẽ do thuốc vẫn chưa hết tác dụng nên tôi còn lú lẫn.
Đến hỏi một bác xe ôm thì ông ta nói đây là khu đô thị của người Hàn - The Garden. Vậy là cách chỗ tôi hẹn gặp Nguyệt vừa nãy là mười cây số.
Tôi lấy điện thoại và gọi cho Lân, tôi cần phải hỏi anh ta một số chuyện. Nhưng cũng thật trùng hợp làm sao, anh ta không nghe máy.
Đây là cuộc sống của tôi, như một bộ phim truyền hình đầy kịch tính, bí ẩn và bất ngờ. Nhiều khi tôi không biết mình sẽ trôi về đâu nữa. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, nếu không muốn nói là sợ. Tôi thật sự chỉ cần một cảm giác an toàn. Mà những người đàn ông thì…
Bắt một chiếc taxi về nhà, tôi cứ cố nhớ mọi chuyện nhưng càng cố gắng lại càng đau đầu. Tôi không thể nào nghĩ ra được Nguyệt là ai và cô ta đang muốn làm gì. Tại sao cô ta lại nhắm vào tôi?
Tôi cảm thấy đau đầu với cái mớ câu hỏi này.
Khi taxi dừng lại trước cổng nhà, tôi đã thấy Nguyên đứng đó, anh ta đang đợi tôi. Ngán ngẩm làm sao khi không thể dứt ra khỏi một cuộc tình còn bốc mùi hơn cả phân.
- Ngọc Anh, em đây rồi!
Tôi mệt mỏi gạt anh ra để mở cổng.
- Cút đi.
- Không, em phải nghe anh giải thích đã.
- Không có gì để giải thích cả, làm ơn để tôi yên.
- Nghe anh giải thích rồi em muốn sao cũng được. Anh không thích khi bị người khác hiểu lầm.
Hiểu lầm? Tôi đang hiểu lầm anh ta chuyện gì ư? Chuyện anh ta với Lan ở trong khách sạn?
Tôi nghiến răng nhìn Nguyên, hỏi gằn:
- Hai phút.
Nguyên như được ban phước lành, anh ta bắt đầu:
- Tối hôm ấy là ngày đầu tiên anh đi chơi với Lan. Sau đó cô ta ngỏ lời muốn vào nhà nghỉ cùng với anh. Anh không hề quen cô ta trước. Trong lúc ấy, anh thấy chán đời vì bị em bỏ rơi. Anh giận em, hận em, anh muốn trả thù em nên mới đồng ý. Không ngờ được rằng đó lại là một cái bẫy. Và ngay lập tức đã bị em phát hiện.
- Tôi không để ý gì chuyện đó. Cho nên anh đã giải thích xong rồi, mời anh đi cho.
Nguyên kéo tay tôi lại, nói giọng bi thương:
- Em vẫn còn giận, anh có thể nghe trong giọng em có điều đó.
Tôi cười nhạt:
- Anh đa nghi quá rồi.
- Ngọc Anh, hãy cho anh một cơ hội cuối cùng đi. - Nguyên đi theo tôi tận vào nhà. Tôi không muốn phải dùng đến biện pháp mạnh để đuổi anh đi.
- Chúng ta đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc mà. Em không hài lòng ở anh điểm gì?
Tôi lắc đầu:
- Không gì cả, đơn giản là tôi không thể yêu anh.
- Cô… - Nguyên lại bắt đầu tức giận.
- Nguyên - Tôi chặn họng Nguyên trước khi anh ta lại định chửi mắng tôi một bài - Sao anh không nhận ra ngay từ đầu tôi đã không muốn xác định tương lai gì với anh cả. Tôi chỉ muốn tìm một người đàn ông để… Nói chung, tôi không thể sống thiếu đàn ông, nên tôi không thể chỉ dành cho một người đàn ông được.
- Sao cô có thể giống một con cave rẻ tiền thế?
Tôi im lặng, cave rẻ tiền? Câu này cũng thật hợp với suy nghĩ của nhiều người về tôi. Nhưng ít nhất có điều luật của mình.
Tôi mỉm cười, đáp trả lại một cách thản nhiên:
- Xin lỗi, nhưng tôi ngủ với đàn ông không hề lấy tiền.
Nguyên không nói được gì, chỉ dùng cái vẻ mặt đau khổ pha lẫn tức giận đó nhìn tôi. Đến tận lúc này thì tôi mới biết, hoá ra là Nguyên yêu tôi thật lòng!
- Thế nhé - Tôi vỗ vai Nguyên - Hãy tìm một người còn gái khác tốt đẹp hơn. À…
Tôi thò tay vào túi xách khua loạn, sau đó lấy ra chiếc Iphone X còn mới cứng mà nhét vào tay anh ta:
- Tuy là đã dùng rồi, nhưng tôi cũng không muốn anh cảm thấy hối tiếc gì.
Nguyên đáp mạnh chiếc điện thoại xuống dưới sân khiến nó vỡ tan tành, còn tôi thì giật mình hét lên.
Anh ta mới là kẻ điên!
- Cứ đợi đấy, cứ đợi đấy!
Nguyên chỉ nói được có thể rồi nắm chặt tay bỏ đi. Tôi không thể nào biết được anh ta muốn gì sau cùng. Có thể là muốn giết tôi cũng nên.
Chuyện tình yêu quả nhiên là không hợp với tôi cho lắm. Khi mà ai cũng cảm thấy sốc vì tôi quen họ chỉ để ngủ với họ.
Tôi lại nhìn sang vết tím nơi bả vai của mình. Một trận đau đầu tiếp tục kéo đến.
- Hoá ra cũng có người yêu em mù quáng đến như vậy!
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Lân đã đứng ở trong nhà mình tự bao giờ. Nhìn đi nhìn lại, tôi cũng không thể nhớ ra vừa rồi đã có ai đi qua mình để vào nhà.
Chẳng lẽ Nguyệt lại cao tay đến vậy? Cô ta có thể khiến trí nhớ của tôi không thể nhớ được những chuyện xảy ra quá gần và quá nhanh?
Tôi im lặng, ban đầu đúng là như thế. Cho đến khi chuyện Nguyệt làm với tôi xảy ra, tôi bắt đầu cảm thấy mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ. Rõ ràng cô ta thuê tôi không phải để theo dõi Lân, không phải để bỏ được Lân. Mà có một điều gì đó sâu xa nằm ở bên trong.
- Tại sao anh vào được đây? - Tôi hỏi.
Từ bên trong nhà, tiếng chị Xuân vọng ra:
- Là tao cho nó vào đấy.
Lân nhún vai như không cần giải thích nhiều nữa. Anh ta luôn có cái điệu nhún vai ấy, và nó làm tôi cảm thấy khó chịu.
Không biết chị Xuân nghĩ gì mà lại tỏ ra thân thiết với Lân quá đỗi như vậy. Tôi và anh ta đã chia tay cách đây nhiều năm, anh ta còn khiến em gái của chị đau lòng, thế mà giờ đây, chị mời anh ấy ăn món chị nấu, nói chuyện rôm rả như thể đây là một bữa tiệc gia đình.
Cả buổi tôi đều không nói gì, chỉ cảm thấy ruột gan lộn tùng phèo cả lên. Tôi vẫn đang nghĩ đến chuyện của Nguyệt, muốn hỏi Lân nhưng hỏi rồi thì sao chứ? Anh ta sẽ nói với tôi ngay sao?
Xong bữa, tôi kéo Lân ra một góc và nói bằng giọng nghiêm trọng:
- Anh cần gì?
- Cần gì là sao?
- Ý tôi muốn hỏi là tại sao anh đến nhà tôi?
Lân lấy điện thoại ra rồi giơ lên:
- Em có gọi cho anh. Lúc đó anh đang bận, gọi lại thì không thấy em nghe máy.
- Giờ thì tôi không cần nữa, tôi đã giải quyết được mọi chuyện rồi.
- Em đã gặp chuyện gì vậy?
Lúc ấy tôi quá hoảng loạn trước việc mà mình bị thôi miên. Tin tôi đi, ai ở trong tình cảnh ấy cũng sợ. Tôi đã nghĩ hay là Nguyệt đã lấy mất một quả thận của tôi? Nhưng cơ thể tôi vẫn lành lặn. Việc tại sao tôi lại đứng ở The Garden nữa thì lại càng khó lý giải.
- Sao em lại im lặng?
Tôi cảm thấy rất khó để hỏi người đàn ông này, bởi tôi bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ của anh và Nguyệt.
Vạch bả vai với vệt bầm tím ra, tôi nhìn Lân:
- Đây là dấu tích mà vợ anh đã để lại cho tôi. Đổi lại, cô ta lấy đi đoạn ký ức việc cô ta đã đưa tôi đến một cái nơi cách chỗ hẹn mười cây số!
Lân không tỏ ra bất ngờ, có vẻ vậy, anh chạm tay lên chỗ vết bầm, nhưng tôi đã rụt lại. Ra chỗ cửa sổ đứng, tôi nói:
- Vợ anh đã thôi miên tôi, trước lúc ấy, tôi đã đưa bằng chứng tôi và anh đã ở với nhau ra. Cô ta muốn tôi theo dõi Lan. Phản ứng đó có phải rất lạ không?
- Đúng là lạ thật. Theo em, một người vợ bình thường là phải ghen tuông khi thấy chồng mình đi cùng người khác, đúng không? - Lân hỏi.
- Không, với trường hợp này cũng không có gì ngạc nhiên. Vì Nguyệt đâu có yêu anh, chính anh đã nói vậy mà. Tôi chỉ thấy lạ là cô ta muốn tôi theo dõi Lan.
- Em có đồng ý không?
Tôi quay lại:
- Đương nhiên là không. Tôi cảm thấy càng ngày mọi chuyện càng đi quá xa rồi.
Lân cười, đút tay vào túi quần. Anh đi đến chỗ tôi đứng cạnh, nhìn theo hướng mà tôi đang nhìn rồi nói:
- Sao em lại phải sợ hãi vậy?
- Bởi vì tôi không biết mình đang đối đầu với cái gì nữa.
- Nhưng ngay từ đầu em đã rất chắc chắn cơ mà? Em muốn tìm hiểu anh và Nguyệt, muốn giải mã câu hỏi. Chẳng phải thế sao?
Tôi im lặng, ban đầu đúng là như thế. Cho đến khi chuyện Nguyệt làm với tôi xảy ra, tôi bắt đầu cảm thấy mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ. Rõ ràng cô ta thuê tôi không phải để theo dõi Lân, không phải để bỏ được Lân. Mà có một điều gì đó sâu xa nằm ở bên trong.
Lân chạm lên tóc tôi, tôi lại thấy khó chịu mà gạt đi. Anh ta giữ tay tôi lại, nhìn sâu vào mắt tôi và bảo:
- Đến bao giờ em mới chịu cho anh biết, rốt cuộc năm đó tại sao em lại ngủ với người khác?
Tôi cười nhạt:
- Vì anh ngu ngốc nên mới để tôi lừa.
Lân lấy từ trong túi ra một tấm ảnh đã bị khoét mất khuôn mặt. Tôi vẫn nhớ nó, tấm ảnh tôi đã lấy trộm trong ví của người phụ nữ kia. Tôi đã khoét mất khuôn mặt bà ta sau tất cả những gì bà làm với tôi. Nhưng khuôn mặt ấy đã kịp in hằn vào trong trí nhớ của tôi, với tất cả những ám ảnh kinh khủng nhất trong cuộc đời.
Tôi vồ lấy:
- Anh lấy nó ở đâu?
Nhưng Lân đã kịp tránh đi. Anh ta ve vẩy nó trước mặt tôi như trêu tức:
- Đây là ai? Tại sao em lại giữ nó bên người? Anh biết đó không phải mẹ em. Và anh cũng đã từng thấy em khóc và gọi tên một người đàn bà trong mơ, rất hoảng sợ. Anh nghĩ người ấy chính là người trong bức ảnh.
Những ký ức khi xưa hiện về khiến tôi run lẩy bẩy. Từng cảm giác bà ta gây ra cho tôi chưa một lần phai nhạt. Tôi vẫn bắt gặp nó trong mơ. Dù cố gắng thế nào, thì tôi cũng không thể phủ nhận bản thân là một thực thể sống khuyết thiếu cả về thể chất lẫn tâm hồn. Điều ấy dày vò tôi suốt nhiều năm qua, khiến tôi luôn cảm thấy đau khổ.
- Anh biết để làm gì kia chứ? Tôi đâu cần phải cho anh biết. Sao anh đá tôi rồi không buông tha cho tôi, còn vướng vào cuộc đời tôi làm gì nữa?
Thấy tôi như đang hoảng loạn, Lân liền vứt tấm ảnh xuống rồi chạy đến ôm tôi vào lòng. Tôi không còn sức lực để né tránh, không còn đủ lý trí để đẩy tấm thân ấm áp này ra. Tôi bám vào lưng anh và bắt đầu khóc. Hình như tôi chưa từng làm thế này với một ai, kể cả với mẹ lẫn chị Xuân.
- Đừng sợ, có anh ở đây.
Lân an ủi và vỗ về như đang dỗ dành một đứa trẻ. Tôi nhắm chặt mắt lại, cắn môi mình đến đỏ rần.
Người đàn ông này đã từ bỏ tôi, ngay khi biết tôi đi cùng một người khác. Tôi luôn cho rằng anh làm như thế là sai trái. Tại sao anh ta lại bỏ tôi kia chứ? Anh là người duy nhất khiến tôi có cảm giác an toàn. Tôi chỉ không muốn biến anh thành những người con trai khác. Có thể dày vò lên xác thân tôi như những người đàn ông kia. Tôi muốn anh ở cạnh bên yêu thương và bảo vệ tôi mỗi khi những ký ức kinh khủng kéo đến.
Tối đó tôi khóc một trận kinh hồn khiến Lân hoảng sợ. Tôi không rõ chị Xuân có nghe thấy những tiếng khóc đó của tôi hay không nhưng tôi biết chị sẽ giả vờ như không nghe thấy. Từ khi mẹ tôi mất, chị Xuân cố gắng chăm sóc tôi, không động vào quá khứ của tôi, nhưng chị vẫn chỉ là người đừng bên ngoài nhìn vào thế giới của tôi.
- Vậy người đàn bà đó giờ ở đâu? - Lân lau nước mắt cho tôi rồi hỏi.
Tôi lắc đầu:
- Em không biết. Có thể mụ đã chết theo mẹ, hoặc là mụ đang sống hạnh phúc ở đâu đó.
- Em có bao giờ thắc mắc không?
Tôi lắc đầu.
Lân kéo tôi đến và hôn lên môi tôi, thấy tôi e ngại anh bảo:
- Đừng sợ Ngọc Anh, đừng sợ nữa, anh ở đây rồi.
- Khơi lại một nỗi đau luôn luôn đáng sợ.
Chúng tôi đang ngồi dưới sàn nhà, đèn điện không bật, quạt không bật, nóng nực đến thế nhưng không ai để ý.
Trong cái sự lặng im bức bối ấy, tôi nghe thấy Lân cất lời:
- Anh và Nguyệt đã ly hôn cách đây ba năm rồi Ngọc Anh.
Trong cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ nhận nhiều chuyện bất ngờ đến thế. Bàn tay đang nắm chặt tay tôi lúc ấy như vô hình đi. Tôi không còn bất cứ cảm giác gì nữa. Cuộc sống của anh nhiều năm trôi qua như một thế giới xa lạ đối với tôi.
Anh hoàn toàn là một người khác rồi.
“Không làm gì cả, cuộc sống của anh bây giờ là làm một người chồng khả nghi để vợ mình theo dõi.” Tôi vừa viết câu này lên giấy nhớ vừa cười giễu cợt. Anh ta đâu còn khả nghi nữa, anh ta đã ngoại tình thật sự.
Bên ngoài nhân viên đi qua đi lại, tôi không để ý đến họ, vo tờ giấy nhớ rồi cất đồ vào trong túi. Tôi sắp có một cuộc hẹn quan trọng. Đặc biệt quan trọng.
Một chiếc xe đã chờ tôi ở bên ngoài. Lúc tôi bước vào, Nguyệt vẫn còn đang nói chuyện với ai đó. Trong xe chỉ có tôi, Nguyệt, và một người lái xe già. Được một lúc thì ông ta tự động đi xuống, trả lại không gian cho chúng tôi.
Tôi lấy từ trong túi ra usb, ảnh và một vài vật dụng khác của chính bản thân mình:
- Đây là bằng chứng của cô.
Nguyệt xem qua một lúc, ánh mắt chợt nhiên đổi sắc, nhưng cô ta đã kìm lại được.
- Hoá ra cô lại là người thú vị như vậy!
- Không ghen sao?
- Làm sao mà cô dám? - Nguyệt nói trầm giọng - Cô không biết rằng tôi có thể kiện cô sao?
- Tôi đã nghĩ từ rất lâu rồi. Nếu cô không mắc bệnh cuồng ghen, tự ảo tưởng ra những tình huống chồng mình đi ngoại tình với người khác. Chắc cũng sẽ vì chuyện gì đó mà nhất định phải có được bằng chứng anh ta ngoại tình thì mới có thể ly hôn được.
Nguyệt nhướn mày:
- Cuối cùng thì sao?
- Tôi tự lấy thân mình giúp cô. Không cần cảm ơn.
Nguyệt như hứng thú với thông tin mà tôi vừa cùng cấp. Cô ta lấy từ trong túi ra một xấp 500 ngàn nữa đưa cho tôi và nói: "Vậy cô thử theo dõi Lan xem." (Ảnh minh hoạ)
- Ha ha, tự tin một cách thái quá.
Tôi nhún vai:
- Cô không hề yêu chồng mình, cũng đã có bằng chứng ngoại tình rồi. Vậy thì vụ này hãy kết thúc đi.
Nguyệt im lặng, cô ta xoay xoay cái nhẫn trong tay rồi nói:
- Như vậy anh ta không ngoại tình với Lan thật ư?
- Lan ngoại tình với bạn trai tôi. Cô thấy đấy, đây là một mớ ngoại tình.
Nguyệt như hứng thú với thông tin mà tôi vừa cùng cấp. Cô ta lấy từ trong túi ra một xấp 500 ngàn nữa đưa cho tôi và nói:
- Vậy cô thử theo dõi Lan xem.
- Cô nói gì cơ?
- Chuyển hướng qua theo dõi Lan.
Tôi nhìn Nguyệt, nghiêm túc hỏi:
- Rốt cuộc thì cô là ai vậy?
Sau đó tôi không còn nhớ gì nữa, cứ như thể bị ai đó thôi miên và mất toàn bộ đoạn ký ức đó vậy. Tôi nhìn trên bả vai mình có một vết bầm, nhưng không thấy đau. Có lẽ Nguyệt đã thôi miên tôi thật. Ngay khi bị tôi phát hiện ra, cô ta đã chạy trốn.
Tôi nhìn xung quanh, không biết mình đang đứng ở đâu nữa. Xung quanh là những dãy nhà cao tầng, rất quen thuộc, nhưng có lẽ do thuốc vẫn chưa hết tác dụng nên tôi còn lú lẫn.
Đến hỏi một bác xe ôm thì ông ta nói đây là khu đô thị của người Hàn - The Garden. Vậy là cách chỗ tôi hẹn gặp Nguyệt vừa nãy là mười cây số.
Tôi lấy điện thoại và gọi cho Lân, tôi cần phải hỏi anh ta một số chuyện. Nhưng cũng thật trùng hợp làm sao, anh ta không nghe máy.
Đây là cuộc sống của tôi, như một bộ phim truyền hình đầy kịch tính, bí ẩn và bất ngờ. Nhiều khi tôi không biết mình sẽ trôi về đâu nữa. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, nếu không muốn nói là sợ. Tôi thật sự chỉ cần một cảm giác an toàn. Mà những người đàn ông thì…
Bắt một chiếc taxi về nhà, tôi cứ cố nhớ mọi chuyện nhưng càng cố gắng lại càng đau đầu. Tôi không thể nào nghĩ ra được Nguyệt là ai và cô ta đang muốn làm gì. Tại sao cô ta lại nhắm vào tôi?
Tôi cảm thấy đau đầu với cái mớ câu hỏi này.
Khi taxi dừng lại trước cổng nhà, tôi đã thấy Nguyên đứng đó, anh ta đang đợi tôi. Ngán ngẩm làm sao khi không thể dứt ra khỏi một cuộc tình còn bốc mùi hơn cả phân.
- Ngọc Anh, em đây rồi!
Tôi mệt mỏi gạt anh ra để mở cổng.
- Cút đi.
- Không, em phải nghe anh giải thích đã.
- Không có gì để giải thích cả, làm ơn để tôi yên.
- Nghe anh giải thích rồi em muốn sao cũng được. Anh không thích khi bị người khác hiểu lầm.
Hiểu lầm? Tôi đang hiểu lầm anh ta chuyện gì ư? Chuyện anh ta với Lan ở trong khách sạn?
Tôi nghiến răng nhìn Nguyên, hỏi gằn:
- Hai phút.
Nguyên như được ban phước lành, anh ta bắt đầu:
- Tối hôm ấy là ngày đầu tiên anh đi chơi với Lan. Sau đó cô ta ngỏ lời muốn vào nhà nghỉ cùng với anh. Anh không hề quen cô ta trước. Trong lúc ấy, anh thấy chán đời vì bị em bỏ rơi. Anh giận em, hận em, anh muốn trả thù em nên mới đồng ý. Không ngờ được rằng đó lại là một cái bẫy. Và ngay lập tức đã bị em phát hiện.
- Tôi không để ý gì chuyện đó. Cho nên anh đã giải thích xong rồi, mời anh đi cho.
Nguyên kéo tay tôi lại, nói giọng bi thương:
- Em vẫn còn giận, anh có thể nghe trong giọng em có điều đó.
Tôi cười nhạt:
- Anh đa nghi quá rồi.
- Ngọc Anh, hãy cho anh một cơ hội cuối cùng đi. - Nguyên đi theo tôi tận vào nhà. Tôi không muốn phải dùng đến biện pháp mạnh để đuổi anh đi.
- Chúng ta đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc mà. Em không hài lòng ở anh điểm gì?
Tôi lắc đầu:
- Không gì cả, đơn giản là tôi không thể yêu anh.
- Cô… - Nguyên lại bắt đầu tức giận.
- Nguyên - Tôi chặn họng Nguyên trước khi anh ta lại định chửi mắng tôi một bài - Sao anh không nhận ra ngay từ đầu tôi đã không muốn xác định tương lai gì với anh cả. Tôi chỉ muốn tìm một người đàn ông để… Nói chung, tôi không thể sống thiếu đàn ông, nên tôi không thể chỉ dành cho một người đàn ông được.
- Sao cô có thể giống một con cave rẻ tiền thế?
Tôi im lặng, cave rẻ tiền? Câu này cũng thật hợp với suy nghĩ của nhiều người về tôi. Nhưng ít nhất có điều luật của mình.
Tôi mỉm cười, đáp trả lại một cách thản nhiên:
- Xin lỗi, nhưng tôi ngủ với đàn ông không hề lấy tiền.
Nguyên không nói được gì, chỉ dùng cái vẻ mặt đau khổ pha lẫn tức giận đó nhìn tôi. Đến tận lúc này thì tôi mới biết, hoá ra là Nguyên yêu tôi thật lòng!
- Thế nhé - Tôi vỗ vai Nguyên - Hãy tìm một người còn gái khác tốt đẹp hơn. À…
Tôi thò tay vào túi xách khua loạn, sau đó lấy ra chiếc Iphone X còn mới cứng mà nhét vào tay anh ta:
- Tuy là đã dùng rồi, nhưng tôi cũng không muốn anh cảm thấy hối tiếc gì.
Nguyên đáp mạnh chiếc điện thoại xuống dưới sân khiến nó vỡ tan tành, còn tôi thì giật mình hét lên.
Anh ta mới là kẻ điên!
- Cứ đợi đấy, cứ đợi đấy!
Nguyên chỉ nói được có thể rồi nắm chặt tay bỏ đi. Tôi không thể nào biết được anh ta muốn gì sau cùng. Có thể là muốn giết tôi cũng nên.
Chuyện tình yêu quả nhiên là không hợp với tôi cho lắm. Khi mà ai cũng cảm thấy sốc vì tôi quen họ chỉ để ngủ với họ.
Tôi lại nhìn sang vết tím nơi bả vai của mình. Một trận đau đầu tiếp tục kéo đến.
- Hoá ra cũng có người yêu em mù quáng đến như vậy!
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Lân đã đứng ở trong nhà mình tự bao giờ. Nhìn đi nhìn lại, tôi cũng không thể nhớ ra vừa rồi đã có ai đi qua mình để vào nhà.
Chẳng lẽ Nguyệt lại cao tay đến vậy? Cô ta có thể khiến trí nhớ của tôi không thể nhớ được những chuyện xảy ra quá gần và quá nhanh?
Tôi im lặng, ban đầu đúng là như thế. Cho đến khi chuyện Nguyệt làm với tôi xảy ra, tôi bắt đầu cảm thấy mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ. Rõ ràng cô ta thuê tôi không phải để theo dõi Lân, không phải để bỏ được Lân. Mà có một điều gì đó sâu xa nằm ở bên trong.
- Tại sao anh vào được đây? - Tôi hỏi.
Từ bên trong nhà, tiếng chị Xuân vọng ra:
- Là tao cho nó vào đấy.
Lân nhún vai như không cần giải thích nhiều nữa. Anh ta luôn có cái điệu nhún vai ấy, và nó làm tôi cảm thấy khó chịu.
Không biết chị Xuân nghĩ gì mà lại tỏ ra thân thiết với Lân quá đỗi như vậy. Tôi và anh ta đã chia tay cách đây nhiều năm, anh ta còn khiến em gái của chị đau lòng, thế mà giờ đây, chị mời anh ấy ăn món chị nấu, nói chuyện rôm rả như thể đây là một bữa tiệc gia đình.
Cả buổi tôi đều không nói gì, chỉ cảm thấy ruột gan lộn tùng phèo cả lên. Tôi vẫn đang nghĩ đến chuyện của Nguyệt, muốn hỏi Lân nhưng hỏi rồi thì sao chứ? Anh ta sẽ nói với tôi ngay sao?
Xong bữa, tôi kéo Lân ra một góc và nói bằng giọng nghiêm trọng:
- Anh cần gì?
- Cần gì là sao?
- Ý tôi muốn hỏi là tại sao anh đến nhà tôi?
Lân lấy điện thoại ra rồi giơ lên:
- Em có gọi cho anh. Lúc đó anh đang bận, gọi lại thì không thấy em nghe máy.
- Giờ thì tôi không cần nữa, tôi đã giải quyết được mọi chuyện rồi.
- Em đã gặp chuyện gì vậy?
Lúc ấy tôi quá hoảng loạn trước việc mà mình bị thôi miên. Tin tôi đi, ai ở trong tình cảnh ấy cũng sợ. Tôi đã nghĩ hay là Nguyệt đã lấy mất một quả thận của tôi? Nhưng cơ thể tôi vẫn lành lặn. Việc tại sao tôi lại đứng ở The Garden nữa thì lại càng khó lý giải.
- Sao em lại im lặng?
Tôi cảm thấy rất khó để hỏi người đàn ông này, bởi tôi bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ của anh và Nguyệt.
Vạch bả vai với vệt bầm tím ra, tôi nhìn Lân:
- Đây là dấu tích mà vợ anh đã để lại cho tôi. Đổi lại, cô ta lấy đi đoạn ký ức việc cô ta đã đưa tôi đến một cái nơi cách chỗ hẹn mười cây số!
Lân không tỏ ra bất ngờ, có vẻ vậy, anh chạm tay lên chỗ vết bầm, nhưng tôi đã rụt lại. Ra chỗ cửa sổ đứng, tôi nói:
- Vợ anh đã thôi miên tôi, trước lúc ấy, tôi đã đưa bằng chứng tôi và anh đã ở với nhau ra. Cô ta muốn tôi theo dõi Lan. Phản ứng đó có phải rất lạ không?
- Đúng là lạ thật. Theo em, một người vợ bình thường là phải ghen tuông khi thấy chồng mình đi cùng người khác, đúng không? - Lân hỏi.
- Không, với trường hợp này cũng không có gì ngạc nhiên. Vì Nguyệt đâu có yêu anh, chính anh đã nói vậy mà. Tôi chỉ thấy lạ là cô ta muốn tôi theo dõi Lan.
- Em có đồng ý không?
Tôi quay lại:
- Đương nhiên là không. Tôi cảm thấy càng ngày mọi chuyện càng đi quá xa rồi.
Lân cười, đút tay vào túi quần. Anh đi đến chỗ tôi đứng cạnh, nhìn theo hướng mà tôi đang nhìn rồi nói:
- Sao em lại phải sợ hãi vậy?
- Bởi vì tôi không biết mình đang đối đầu với cái gì nữa.
- Nhưng ngay từ đầu em đã rất chắc chắn cơ mà? Em muốn tìm hiểu anh và Nguyệt, muốn giải mã câu hỏi. Chẳng phải thế sao?
Tôi im lặng, ban đầu đúng là như thế. Cho đến khi chuyện Nguyệt làm với tôi xảy ra, tôi bắt đầu cảm thấy mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ. Rõ ràng cô ta thuê tôi không phải để theo dõi Lân, không phải để bỏ được Lân. Mà có một điều gì đó sâu xa nằm ở bên trong.
Lân chạm lên tóc tôi, tôi lại thấy khó chịu mà gạt đi. Anh ta giữ tay tôi lại, nhìn sâu vào mắt tôi và bảo:
- Đến bao giờ em mới chịu cho anh biết, rốt cuộc năm đó tại sao em lại ngủ với người khác?
Tôi cười nhạt:
- Vì anh ngu ngốc nên mới để tôi lừa.
Lân lấy từ trong túi ra một tấm ảnh đã bị khoét mất khuôn mặt. Tôi vẫn nhớ nó, tấm ảnh tôi đã lấy trộm trong ví của người phụ nữ kia. Tôi đã khoét mất khuôn mặt bà ta sau tất cả những gì bà làm với tôi. Nhưng khuôn mặt ấy đã kịp in hằn vào trong trí nhớ của tôi, với tất cả những ám ảnh kinh khủng nhất trong cuộc đời.
Tôi vồ lấy:
- Anh lấy nó ở đâu?
Nhưng Lân đã kịp tránh đi. Anh ta ve vẩy nó trước mặt tôi như trêu tức:
- Đây là ai? Tại sao em lại giữ nó bên người? Anh biết đó không phải mẹ em. Và anh cũng đã từng thấy em khóc và gọi tên một người đàn bà trong mơ, rất hoảng sợ. Anh nghĩ người ấy chính là người trong bức ảnh.
Những ký ức khi xưa hiện về khiến tôi run lẩy bẩy. Từng cảm giác bà ta gây ra cho tôi chưa một lần phai nhạt. Tôi vẫn bắt gặp nó trong mơ. Dù cố gắng thế nào, thì tôi cũng không thể phủ nhận bản thân là một thực thể sống khuyết thiếu cả về thể chất lẫn tâm hồn. Điều ấy dày vò tôi suốt nhiều năm qua, khiến tôi luôn cảm thấy đau khổ.
- Anh biết để làm gì kia chứ? Tôi đâu cần phải cho anh biết. Sao anh đá tôi rồi không buông tha cho tôi, còn vướng vào cuộc đời tôi làm gì nữa?
Thấy tôi như đang hoảng loạn, Lân liền vứt tấm ảnh xuống rồi chạy đến ôm tôi vào lòng. Tôi không còn sức lực để né tránh, không còn đủ lý trí để đẩy tấm thân ấm áp này ra. Tôi bám vào lưng anh và bắt đầu khóc. Hình như tôi chưa từng làm thế này với một ai, kể cả với mẹ lẫn chị Xuân.
- Đừng sợ, có anh ở đây.
Lân an ủi và vỗ về như đang dỗ dành một đứa trẻ. Tôi nhắm chặt mắt lại, cắn môi mình đến đỏ rần.
Người đàn ông này đã từ bỏ tôi, ngay khi biết tôi đi cùng một người khác. Tôi luôn cho rằng anh làm như thế là sai trái. Tại sao anh ta lại bỏ tôi kia chứ? Anh là người duy nhất khiến tôi có cảm giác an toàn. Tôi chỉ không muốn biến anh thành những người con trai khác. Có thể dày vò lên xác thân tôi như những người đàn ông kia. Tôi muốn anh ở cạnh bên yêu thương và bảo vệ tôi mỗi khi những ký ức kinh khủng kéo đến.
Tối đó tôi khóc một trận kinh hồn khiến Lân hoảng sợ. Tôi không rõ chị Xuân có nghe thấy những tiếng khóc đó của tôi hay không nhưng tôi biết chị sẽ giả vờ như không nghe thấy. Từ khi mẹ tôi mất, chị Xuân cố gắng chăm sóc tôi, không động vào quá khứ của tôi, nhưng chị vẫn chỉ là người đừng bên ngoài nhìn vào thế giới của tôi.
- Vậy người đàn bà đó giờ ở đâu? - Lân lau nước mắt cho tôi rồi hỏi.
Tôi lắc đầu:
- Em không biết. Có thể mụ đã chết theo mẹ, hoặc là mụ đang sống hạnh phúc ở đâu đó.
- Em có bao giờ thắc mắc không?
Tôi lắc đầu.
Lân kéo tôi đến và hôn lên môi tôi, thấy tôi e ngại anh bảo:
- Đừng sợ Ngọc Anh, đừng sợ nữa, anh ở đây rồi.
- Khơi lại một nỗi đau luôn luôn đáng sợ.
Chúng tôi đang ngồi dưới sàn nhà, đèn điện không bật, quạt không bật, nóng nực đến thế nhưng không ai để ý.
Trong cái sự lặng im bức bối ấy, tôi nghe thấy Lân cất lời:
- Anh và Nguyệt đã ly hôn cách đây ba năm rồi Ngọc Anh.
Trong cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ nhận nhiều chuyện bất ngờ đến thế. Bàn tay đang nắm chặt tay tôi lúc ấy như vô hình đi. Tôi không còn bất cứ cảm giác gì nữa. Cuộc sống của anh nhiều năm trôi qua như một thế giới xa lạ đối với tôi.
Anh hoàn toàn là một người khác rồi.
Theo Mai Sương (Khám Phá)
Ai là kẻ ngoại tình (phần 4)
Reviewed by Dương Your
on
tháng 8 07, 2018
Rating: