Hay thật! Từ một thám tử, cuối cùng tôi lại biến thành một người đi bắt bạn trai ngoại tình. Mà cũng không phải, tôi đã chia tay anh ta rồi, đâu có lý gì phải đi bắt gặp.
Từ bảy rưỡi tối, tôi đã chờ sẵn ở bên ngoài khách sạn. Với chiếc máy quay mini, và tài năng hoá trang của mình, tôi sợ rằng đến chính bản thân mình còn chẳng nhận ra nữa là Lân.
Ocean vốn là một khách sạn lớn, chủ yếu phục vụ khách Tây đến Hà Nội du lịch. Qua tìm hiểu, thì Lan là một người luôn thích kín đáo. Ocean có vẻ hợp với phong cách đó của cô ta. Tôi nghe nói rằng, nhân viên ở Ocean chuyên nghiệp đến nỗi lúc nào bạn cần thì mới có mặt. Họ thoắt ẩn thoắt hiện, cho chúng ta có cảm giác như chúng ta đang có một không gian riêng tư thực sự. Với tôi, điều ấy có hơi ám ảnh, nhưng vô cùng thú vị.
Lân và Lan, một phần nào đó giống tôi.
Ngồi trong xe mãi cũng hơi chán, tôi mở cửa và bước ra ngoài đứng. Từ chiều trời đã âm u, nhưng tới bây giờ vẫn chưa mưa. Khi tôi vừa bước xuống, gió từ đâu kéo đến tơi bời, làm bụi đất, rác, lá cây bay tứ tung. Tôi vội vàng chạy vào khách sạn. Giông bão bất chợt như thế này, ở trong xe cũng không an toàn cho lắm.
Bước vào sảnh chính, quầy lễ tân chỉ có một cô tiếp viên. Cô ta gật đầu chào tôi, tôi cười cười đáp lại.
Tìm một chỗ ở ghế chờ cho mình. Chỉ còn năm phút nữa là đến tám giờ, nhưng vẫn chưa thấy Lân và Lan đâu. Tôi không nghĩ là họ đã đến trước. Nhưng để chắc chắn, tôi vẫn đến hỏi cô lễ tân rằng:
- Cho hỏi có anh Lân hay chị Lan đến đây chưa?
Cô lễ tân nhìn tôi vẻ khó hiểu, nhưng vì sự tự tin và thản nhiên của tôi, cô ta vẫn check lại list. Cô lắc đầu bảo:
- Không có chị ơi. Nhưng có phòng đặt trước của anh Lân lúc tám giờ tối. Chị là bạn của anh ấy ạ? Chị có muốn nhận phòng trước không?
Tôi lắc đầu:
- Không, tôi sẽ đợi.
Vậy là họ tới đây thật.
Đúng tám giờ, tôi thấy chiếc xe màu xanh than của Lân xuất hiện. Bảo vệ ra đón xe cho anh. Tôi vội vàng đứng dậy và tìm một vị trí thích hợp để tránh đi.
Nhưng anh ta tới một mình, có lẽ Lan sẽ tới sau. Lân nhìn quanh như đang xem có ai theo dõi hay không. Tôi vội vàng nấp đi. Anh ta vẫn đang đề cao cảnh giác thì phải.
Sau đó tôi mới giả vờ bước đến chỗ lễ tân hỏi:
- Cho hỏi anh Lân…
- Dạ anh vừa đến rồi đó chị. Anh lên rồi.
- Phòng nào nhỉ?
- 506 chị ạ!
- Cảm ơn nhé.
Tôi cười hoà nhã.
Còn cô lễ tân thì cười đầy ẩn ý.
Có lẽ cô ta nghĩ tôi và anh ta là một cặp.
Cũng không hiểu sao cuộc đời lại xô đẩy tôi đến với cái nghề thám tử này, trong khi tôi có bằng kiểm toán ngân hàng hẳn hoi. Chị Xuân bảo tôi đã chọn sai thời điểm tốt nghiệp, tức là khi cái ngành này đã quá tải nhân lực thì tôi mới tốt nghiệp. Kẻ thông minh phải là người chọn cho mình ngành nghề phù hợp với thời điểm mình tốt nghiệp.
Nhưng giờ đây tôi đang gạt đi tất cả năng lực mà mình đã được phát triển và dạy dỗ, để dùng tất cả những kinh nghiệm, sự láu cá của bản thân để theo dõi người yêu cũ. Xem anh ta có ngoại tình với cô đồng nghiệp cũ của mình hay không.
Bước đi thật nhẹ nhàng trong dãy hành lang trống vắng không một bóng người, không một tiếng động, tôi đã tin tưởng hoàn toàn vào sự riêng tư của khách sạn Ocean này.
Trước mặt tôi là cửa phòng 506 đang đóng chặt, Lan vẫn chưa đến, nếu tôi cứ đứng ở đây thì e là sẽ bị phát hiện.
Đột nhiên từ xa có tiếng guốc, tôi lánh tạm ra đằng sau xe đẩy đồ của khách sạn. Một người đàn bà trùm khăn kín xuất hiện, cô ta không nhìn quanh dáo dác mà nhanh chóng đến trước cửa phòng 506 gõ cửa đầy chắc chắn. Tôi khởi động camera, đợi chờ cô ta vào trong.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại. Camera đã ghi lại được tất cả. Đợi khoảng 15 phút nữa, tôi chỉ việc gõ cửa và xộc vào là xong. Thật ra gặp lại người yêu cũ trong hoàn cảnh này cũng khá là nực cười, lại còn là người đã khiến mình đau buồn thì càng nực cười hơn. Nhưng với sự tự tin và bản tính cao ngạo của mình, tôi sẽ vượt qua được điều đó.
Khoảng mười lăm phút sau, tôi gõ cửa phòng 506. Không có ai ra mở cửa. Phải gọi đến hai phút thì từ trong mới nghe thấy một tiếng mở chốt. Tôi từng xem rất nhiều phim hành động, khi muốn đột nhập chớp nhoáng vào một căn phòng, thì phải che giấu hành tung. Vậy là tôi vội vàng đứng sang một bên tường, nín thở chờ đợi.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, thì đứng trước mặt tôi chính là Nguyên. Anh ta chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm, trợn mắt nhìn tôi như nhìn thấy ma. Rồi từ bên trong vọng ra tiếng của một người phụ nữ. Cô ta hỏi anh: “Ai đó?” Nhưng anh không có tâm trí để trả lời nữa rồi.
Tôi há miệng, bật ra một hơi như chính cái sự kinh ngạc của bản thân trong lúc này. Nói thế nào nhỉ? Mới tối hôm qua anh ta còn xuất hiện trước cửa nhà tôi với bộ dạng say khướt, chửi rủa tôi là loại đàn bà lẳng lơ. Anh ta còn níu kéo tôi như thể tôi đã mang con tim anh mất, chỉ để lại cho anh phần xác thân. Đáng chết thật! Chị Xuân nói hoàn toàn đúng. Đàn ông thời buổi này, rặt chỉ một lũ khốn nạn!
- Trùng hợp quá, không ngờ lại phá hỏng cuộc vui của anh. - Tôi nói bằng chất giọng giễu cợt.
Nguyên giữ tay tôi lại:
- Sao em lại ở đây? Ai nói cho em biết?
Tôi không có tâm trí trả lời anh ta. Tự nhiên thấy khó hiểu tại sao người ở trong phòng này không phải là Lân mà lại chính là Nguyên?
Rồi người phụ nữ kia không chịu nổi khi tình nhân của mình cứ tồng ngồng với một chiếc khăn tắm đứng trước một người phụ nữ khác là tôi đây, thì cô ta đã lao đến kéo anh vào.
Vừa hay tôi thấy được khuôn mặt xinh đẹp ấy.
Lan!
- Chị.
Lan ngượng ngùng nhìn tôi, không, phải dùng từ sợ hãi mới đúng. Khuôn mặt cô ta trắng bệch không còn một giọt máu. Nhưng hình như họ đã hiểu lầm tính chất của sự phá đám bất ngờ này, tôi không đến đây để bắt họ.
- Chị ơi em xin lỗi! - Lan mếu máo khóc lóc. Tay cô ta vẫn nắm chặt khuỷu tay của Nguyên.
Kẻ ngoại tình với Lan chính là Nguyên chứ không phải là Lân ư? Chuyện này là thế nào? Tôi đột nhiên thấy rối rắm quá.
- Vậy người mà cô ôm ấp trước cổng công ty hôm qua? - Tôi lẩm bẩm cho mình mình nghe thấy.
- Ngọc Anh?
Từ phòng bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc. Giọng nói ấy khiến tôi phải lạnh gáy, phải đổ mồ hôi hột, phải phát điên, phải bật khóc. Chính là anh ta, cái người đàn ông tệ bạc và tàn nhẫn đó.
Hay thật, mấy năm không gặp, với tài hoá trang này nữa mà anh ta vẫn nhận ra tôi.
Tôi cố giữ một nụ cười trên môi, ngẩng cao đầu vào vẫy tay chào:
- Lại trùng hợp nữa rồi!
Hay thật! Từ một thám tử, cuối cùng tôi lại biến thành một người đi bắt bạn trai ngoại tình. Mà cũng không phải, tôi đã chia tay anh ta rồi, đâu có lý gì phải đi bắt gặp.
Lân bước ra từ phòng 507, chứ không phòng là phòng 506. Tôi phát hiện ra cô lễ tân đã cố tình gài bẫy tôi, không phải là một người khác, người đứng đằng sau tất cả chuyện này. Đó chính là Lân.
Lân nghiêng đầu cười:
- Lâu quá rồi không gặp em đó.
- Đây là ai? Cô hẹn với anh ta ở khách sạn ư? - Nguyên nói giọng bực tức.
- Ô kìa, anh đang nói kiểu gì vậy? Có buồn cười không cơ chứ.
Lan cúi đầu, hình như cô ta cũng nhận ra Lân nữa.
Cuộc gặp này quả thực khó để diễn tả thành lời. Vậy là sự nghiệp thám tử của tôi đã đi đời nhà ma. Tôi đã bị phát hiện rồi!
Rồi mọi chuyện diễn ra rất thường tình. Nguyên và Lan người tra khảo, người xin lỗi khiến tôi phải điên đầu mà chạy trốn. Tình cảnh trớ trêu, căng thẳng không đường lui.
- Đừng lo, anh sẽ không nói với cô ta đâu!
Ngồi trên ghế chờ ở sảnh chính, Lân mở một chai nước đưa cho tôi và nói câu đó.
Tôi không nhận lấy cũng không đáp lại. Tôi vẫn không thể nào ưa nổi anh ta nữa, dù anh ta có đẹp lên đến mười phần ngày trước.
Lân cười, đặt chai nước xuống, nhìn tôi bảo:
- Anh đã thấy em vào hôm qua, nhưng chỉ nghĩ là mấy tay thám tử như lần trước.
- Yên tâm đi, ngày mai anh không phải thấy tôi nữa đâu.
- Sao lại không?
- Tôi đã bị anh phát hiện. Với lại anh cũng đâu ngoại tình với Lan, tôi đã có câu trả lời rồi.
Lân nhún vai:
- Sao em kết luận nhanh vậy? Đây là một vở kịch thì sao?
- Tôi mệt mỏi rồi, các người hình như đang cố đưa tôi vào một bộ phim điện ảnh do các người dựng lên.
Lân bật cười:
- Em mà cũng sợ hãi thế sao?
Tôi nhíu mày hỏi:
- Nếu anh không ngoại tình, thì tại sao vợ anh cứ khăng khăng anh ngoại tình với Lan? Tôi có thể đưa ra bằng chứng giúp anh.
Lân vẫn giữ nguyên nụ cười hoà nhã đó, anh ta hình như rất thoải mái sau khi gặp tôi. Tôi còn thấy có chút vui mừng nữa.
- Em muốn thanh minh giúp anh ư?
- Chẳng phải anh cũng muốn vậy à?
- Ngược lại là đằng khác.
- Tại sao?
- Mọi chuyện dài lắm, nói một hai câu em cũng chẳng hiểu được.
Tôi công nhận chuyện này có một chút rối ren, nhưng chắc chắn phải có một điều gì nằm đằng sau nó. Sự tò mò của phụ nữ quả nhiên là đáng sợ. Tôi cầm điện thoại, trả lời tin nhắn dài ngoằng ngoẵng mà Nguyên vừa nhắn cho mình rằng: “Cút đi cho khuất mắt tôi.”
Sau đó tôi mới nói:
- Vậy ra Lan là thanh mai trúc mã của anh thật.
- Cô ta nhà sát vách anh. Nhưng mười năm trước anh đã chuyển nhà.
- Chưa bao giờ nghe thấy anh kể.
Câu nói này của tôi hình như đã gợi lại trong anh một số ký ức trước kia. Anh cúi đầu, chua chát bảo:
- Có kể thì em cũng quan tâm ư?
Tôi im lặng. Đột nhiên cảm thấy hôm nay mình đến đây thật quá sai lầm.
- Nếu vợ anh có hỏi, em hãy cứ đưa bằng chứng ra cho cô ấy. Tất cả những gì mà em theo dõi được từ anh.
- Anh đang sai bảo tôi à?
Lân nhún vai, uống chai nước mà anh vừa mở.
Tôi thở dài:
- Rốt cuộc hai người bị sao vậy chứ?
Lân vỗ vai tôi, đứng dậy:
- Cứ vậy đi. Em hãy làm tốt công việc của mình. Coi như chúng ta chưa từng gặp lại, anh cũng không biết mình đang bị theo dõi.
Rồi anh ta rời đi, bỏ lại tôi với muôn ngàn câu hỏi. Tên ngốc ngày xưa đã trở thành một người đàn ông bí ẩn trong cuộc đời tôi. Và tồi tệ hơn, tôi muốn lún sâu vào vụ này. Tôi muốn tìm hiểu xem, có chuyện gì đã xảy ra trong cuộc hôn nhân của Lân.
Lân dằn cái ly xuống bàn, tôi nhếch miệng cười vì hành động đó của anh. Anh ta đang tức giận sao? Vì tôi đã nói anh ta sai khi bỏ tôi?
Những ngày sau đó, tôi không tài nào tập trung vào công việc thám tử của mình được chỉ vì một tên thần kinh. Nguyên. Anh ta làm đủ mọi trò để có thể gặp được tôi, nói chuyện với tôi rồi xin lỗi tôi. Tôi thấy trò này thực sự nhảm nhí, nhưng không có cách nào ngăn chặn anh ta được. Mắng chửi có, nhẹ nhàng có, thậm chí là khóc lóc cầu xin. Suốt một tuần trời tôi bị anh ta hành hạ đến thân tàn ma dại.
Điền nhìn tôi bằng một vẻ đáng thương, anh thở dài:
- Tôi đã nói rồi, phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng. Em chưa có chồng thì dùng tạm câu phụ nữ hơn nhau ở tấm bạn trai.
- Bộ kiếp trước em có nợ nần gì anh ta hay sao? Hay em đã giết cả nhà anh ta?
Điền đang uống cà phê liền phì cười:
- Một tên đàn ông lăng nhăng có thể dễ dàng dứt bỏ, nhưng một tên lăng nhăng nhưng lại mặt dày và yêu mình thì… E là hơi mệt đấy.
Tôi quay sang nhìn Điền:
- Cho em một cao kiến gì đi.
- Kiếm người yêu mới là được. Kiếm thằng nào gấu một tí để kiêm bảo vệ luôn.
Cũng là một ý kiến không tồi. Nhưng tìm được một người đàn ông để ở bên cạnh mình, xoá tan được những ám ảnh từ thuở nhỏ trong lòng e là cũng không phải dễ.
Bạn hỏi tôi tại sao lại chọn Nguyên ư?
Đó là một lựa chọn sai lầm. Nhưng chuyện tình của chúng tôi cứ kéo dài mãi mà chẳng hiểu vì sao. Có thể vì Nguyên níu kéo tôi, anh ta nghiêm túc với tình yêu (cho đến khi bị tôi phát hiện ở khách sạn). Hơn cả, về mặt làm tình anh ta cũng rất tuyệt.
Nhưng nhà văn Bunhin đã nói nếu vẫn dùng từ “làm tình” thì đó không phải là tình yêu. Tình yêu phải là “ngủ cùng nhau.”
…
Sự theo dõi của tôi giờ đây chỉ mang tính chất minh hoạ, Lân thì chắc cũng đang diễn. Chúng tôi là những diễn viên khá chuyên nghiệp, không bao giờ nhìn nhau, không bao giờ nói chuyện với nhau. Anh và tôi vẫn như hai kẻ xa lạ.
Thật ra tôi hơi khó chịu với thái độ này của Lân. Tôi không giải thích được. Nhiều khi chúng ta không hiểu những cảm xúc trong lòng mình, bởi vì nó đi chệch hướng những gì mà chúng ta đang muốn. Nó mất kiểm soát, nó tự phát sinh, và nó khiến chúng ta phát điên.
Nguyệt không nghi ngờ gì cả. Cô ta vẫn nhận những đoạn ghi âm, clip, hình ảnh mà tôi gửi tới hằng ngày. Cô không có một động thái hay hồi âm nào ngoài ba từ: “Tiếp tục đi.” Lâu dần tôi cảm thấy nhàm chán với công việc này, tôi không biết mình đang làm vì điều gì nữa.
- Em vẫn không thay đổi gì nhỉ?
Lân từ đâu xuất hiện và kéo ghế ngồi cạnh tôi. Chúng tôi đang ở trong một quán bar với nhạc Jazz được chơi bởi những nghệ sĩ chuyên nghiệp. Không cần phải tả cũng biết saxophone tuyệt vời như thế nào.
Tôi không nhìn anh ta, giả vờ uống rượu.
- Coi chừng tai mắt của vợ anh đấy.
- Em coi thường anh quá rồi. - Lân ngồi gần hơn với tôi. Gần tới nỗi tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa của anh toả ra.
Tôi nhìn Lân, những năm tháng qua đã khiến khuôn mặt anh thay đổi không ít. Đặc biệt là ánh nhìn. Nó không còn vẻ ngây ngô, dịu dàng ngày xưa nữa. Thay vào đó là một sự bí ẩn, thâm sâu.
- Bỏ đi. - Tôi nói.
- Bỏ cái gì?
- Bỏ vợ.
Lân cười:
- Bỏ là bỏ được ngay sao?
- Như ngày xưa anh bỏ tôi chẳng hạn.
Tôi nói rồi nhấp môi vào lòng ly rượu.
Lân trầm ngâm, anh nhìn về phía trước:
- Em nghĩ đó là lỗi của anh à?
- Đương nhiên rồi.
- Bao nhiêu năm qua em vẫn nghĩ đó là lỗi của anh?
- Không sai!
- Em đã ngoại tình với người khác, cắm lên đầu anh những hai cái sừng mà còn nói đó là lỗi của anh?
Tôi nhún vai:
- Như vậy là anh chưa hiểu hết con người tôi thôi.
Lân dằn cái ly xuống bàn, tôi nhếch miệng cười vì hành động đó của anh. Anh ta đang tức giận sao? Vì tôi đã nói anh ta sai khi bỏ tôi?
- Anh chưa từng thấy người con gái nào như em cả.
- Tôi cũng thấy vậy nữa.
Nhưng thái độ của Lân thay đổi rất nhanh, anh ta ghé đến sát tôi hơn, đến nỗi môi của anh chạm cả lên vành tai tôi nóng bừng:
- Người đàn ông hôm trước có phải cũng bỏ em vì chuyện đó?
Tôi đẩy Lân ra:
- Đâu phải chỉ có mình anh thay đổi đâu Lân? Tôi cũng thay đổi rồi.
Tôi định bỏ đi, nhưng Lân đã kéo tôi lại. Anh nói:
- Vậy nhân tiện ở đây, em hãy nói lý do vì sao anh lại sai đi?
Tôi gạt tay anh ra, một số người đã nhìn chúng tôi:
- Tại sao tôi phải nói với anh? Anh yêu tôi mà không hiểu tôi sao?
- Chẳng ai cần phải hiểu mình đã sai ở đâu khi bạn gái mình ngủ cùng đồng nghiệp của mình cả.
Tôi nhìn xung quanh, anh ta đang cố ý muốn bêu xấu tôi? Nhưng không sao, tôi không thấy xấu hổ vì chuyện này. Tôi luôn cho rằng những con người sống ngoài cuộc sống của tôi là những kẻ thừa trong câu chuyện của tôi, tôi không cần phải để ý đến họ. Vì nếu càng để ý, tôi sẽ càng bị bóng tối nhấn chìm.
Tôi bỏ đi, không cần nói gì với Lân nữa cả. Tôi chỉ là một thám tử theo dõi anh ta, chứ không cần phải giải thích với anh ta về những chuyện đã xảy ra xưa cũ nữa.
- Em đi đâu? - Lân chạy theo - Đi tìm một tên đàn ông ngủ cùng đêm nay à?
- Anh có hứng không?
- Có!
Câu trả lời này khiến tôi bất ngờ. Tôi khựng lại và không nói được gì nữa cả. Trên đời này đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
Tôi chỉ biết cười thật lớn, nhưng rồi cũng tung chùm chìa khoá xe cho Lân:
- Anh lái xe đi.
Rất nhanh chóng, chúng tôi đến khách sạn Ocean, phòng 507. Dẫu biết đây là một sự sắp đặt có chủ đích của Lân, nhưng tôi vẫn dấn thân vào. Tôi muốn biết anh định làm gì, giữa anh và Nguyệt đã xảy ra chuyện thế nào.
Lân không còn “lờ đờ” như lần đầu tiên chạm vào cơ thể của tôi nữa, anh đầy kinh nghiệm, bản lĩnh và đàn ông khiến tôi bất ngờ. Anh làm chủ mọi thứ, không để cho tôi lấy một phần cơ hội áp đảo anh.
Bàn tay của anh luồn ra đằng sau đỡ lấy tấm lưng của rồi, bàn tay còn lại đẩy tôi xuống giường. Một kiểu vừa áp đặt, lại vừa dịu dàng, khiến tôi hoàn toàn khuất phục.
Tôi hỏi anh:
- Có thật là anh đã ngoại tình hay không?
Lân cười:
- Em đoán xem.
Rồi mọi chuyện xảy ra như những gì mà nó sẽ xảy ra. Người đàn ông tiếp theo của tôi là Lân. Đó chính là câu trả lời cho câu hỏi của tôi, Lân có ngoại tình hay không? Anh ta đã ngoại tình với tôi vào đêm nay.
- Nếu Nguyệt biết anh và tôi… cô ta sẽ bỏ anh. Bằng chứng lần này sẽ khiến cô ta bất ngờ.
Lân vuốt tóc tôi, đáp như chẳng thèm quan tâm:
- Cứ đưa cho cô ta những gì mà em biết.
Tôi ngẩng đầu:
- Rốt cuộc anh đang toan tính điều gì? Anh không bỏ Nguyệt, nhưng cũng không sợ cô ta sẽ bỏ anh. Cô ta đang cố tìm kẽ hở để đá anh ra khỏi cuộc hôn nhân này. Các người giàu quá nên rảnh sao?
- Vợ anh ngoại tình!
Hay thật, giờ thì có thêm một manh mối nữa. Một người nữa ngoại tình.
- Bố cô ta là quan chức cấp cao, để giữ thể diện, cô ấy cần tìm bằng chứng anh ngoại tình để hợp lý hoá.
- Cô ta sợ bố à?
- Rất sợ.
- Liệu tôi có thể tin anh được bao nhiêu phần?
- Bao nhiêu mà em muốn.
Tôi ngờ vực trước những thông tin này của Lân, anh ta đâu có lý do gì để nói với tôi những điều này kia chứ? Tôi giật mình, nhìn anh hỏi:
- Anh đang làm công việc gì hả Lân?
Lân lật chăn ra, choàng áo sơ mi vào người rồi nháy mắt nói:
- Không làm gì cả, cuộc sống của anh bây giờ là làm một người chồng khả nghi để vợ mình theo dõi.
Từ bảy rưỡi tối, tôi đã chờ sẵn ở bên ngoài khách sạn. Với chiếc máy quay mini, và tài năng hoá trang của mình, tôi sợ rằng đến chính bản thân mình còn chẳng nhận ra nữa là Lân.
Ocean vốn là một khách sạn lớn, chủ yếu phục vụ khách Tây đến Hà Nội du lịch. Qua tìm hiểu, thì Lan là một người luôn thích kín đáo. Ocean có vẻ hợp với phong cách đó của cô ta. Tôi nghe nói rằng, nhân viên ở Ocean chuyên nghiệp đến nỗi lúc nào bạn cần thì mới có mặt. Họ thoắt ẩn thoắt hiện, cho chúng ta có cảm giác như chúng ta đang có một không gian riêng tư thực sự. Với tôi, điều ấy có hơi ám ảnh, nhưng vô cùng thú vị.
Lân và Lan, một phần nào đó giống tôi.
Ngồi trong xe mãi cũng hơi chán, tôi mở cửa và bước ra ngoài đứng. Từ chiều trời đã âm u, nhưng tới bây giờ vẫn chưa mưa. Khi tôi vừa bước xuống, gió từ đâu kéo đến tơi bời, làm bụi đất, rác, lá cây bay tứ tung. Tôi vội vàng chạy vào khách sạn. Giông bão bất chợt như thế này, ở trong xe cũng không an toàn cho lắm.
Bước vào sảnh chính, quầy lễ tân chỉ có một cô tiếp viên. Cô ta gật đầu chào tôi, tôi cười cười đáp lại.
Tìm một chỗ ở ghế chờ cho mình. Chỉ còn năm phút nữa là đến tám giờ, nhưng vẫn chưa thấy Lân và Lan đâu. Tôi không nghĩ là họ đã đến trước. Nhưng để chắc chắn, tôi vẫn đến hỏi cô lễ tân rằng:
- Cho hỏi có anh Lân hay chị Lan đến đây chưa?
Cô lễ tân nhìn tôi vẻ khó hiểu, nhưng vì sự tự tin và thản nhiên của tôi, cô ta vẫn check lại list. Cô lắc đầu bảo:
- Không có chị ơi. Nhưng có phòng đặt trước của anh Lân lúc tám giờ tối. Chị là bạn của anh ấy ạ? Chị có muốn nhận phòng trước không?
Tôi lắc đầu:
- Không, tôi sẽ đợi.
Vậy là họ tới đây thật.
Đúng tám giờ, tôi thấy chiếc xe màu xanh than của Lân xuất hiện. Bảo vệ ra đón xe cho anh. Tôi vội vàng đứng dậy và tìm một vị trí thích hợp để tránh đi.
Nhưng anh ta tới một mình, có lẽ Lan sẽ tới sau. Lân nhìn quanh như đang xem có ai theo dõi hay không. Tôi vội vàng nấp đi. Anh ta vẫn đang đề cao cảnh giác thì phải.
Lân và Lan, một phần nào đó giống tôi. (Ảnh minh hoạ)
Sau đó tôi mới giả vờ bước đến chỗ lễ tân hỏi:
- Cho hỏi anh Lân…
- Dạ anh vừa đến rồi đó chị. Anh lên rồi.
- Phòng nào nhỉ?
- 506 chị ạ!
- Cảm ơn nhé.
Tôi cười hoà nhã.
Còn cô lễ tân thì cười đầy ẩn ý.
Có lẽ cô ta nghĩ tôi và anh ta là một cặp.
Cũng không hiểu sao cuộc đời lại xô đẩy tôi đến với cái nghề thám tử này, trong khi tôi có bằng kiểm toán ngân hàng hẳn hoi. Chị Xuân bảo tôi đã chọn sai thời điểm tốt nghiệp, tức là khi cái ngành này đã quá tải nhân lực thì tôi mới tốt nghiệp. Kẻ thông minh phải là người chọn cho mình ngành nghề phù hợp với thời điểm mình tốt nghiệp.
Nhưng giờ đây tôi đang gạt đi tất cả năng lực mà mình đã được phát triển và dạy dỗ, để dùng tất cả những kinh nghiệm, sự láu cá của bản thân để theo dõi người yêu cũ. Xem anh ta có ngoại tình với cô đồng nghiệp cũ của mình hay không.
Bước đi thật nhẹ nhàng trong dãy hành lang trống vắng không một bóng người, không một tiếng động, tôi đã tin tưởng hoàn toàn vào sự riêng tư của khách sạn Ocean này.
Trước mặt tôi là cửa phòng 506 đang đóng chặt, Lan vẫn chưa đến, nếu tôi cứ đứng ở đây thì e là sẽ bị phát hiện.
Đột nhiên từ xa có tiếng guốc, tôi lánh tạm ra đằng sau xe đẩy đồ của khách sạn. Một người đàn bà trùm khăn kín xuất hiện, cô ta không nhìn quanh dáo dác mà nhanh chóng đến trước cửa phòng 506 gõ cửa đầy chắc chắn. Tôi khởi động camera, đợi chờ cô ta vào trong.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại. Camera đã ghi lại được tất cả. Đợi khoảng 15 phút nữa, tôi chỉ việc gõ cửa và xộc vào là xong. Thật ra gặp lại người yêu cũ trong hoàn cảnh này cũng khá là nực cười, lại còn là người đã khiến mình đau buồn thì càng nực cười hơn. Nhưng với sự tự tin và bản tính cao ngạo của mình, tôi sẽ vượt qua được điều đó.
Khoảng mười lăm phút sau, tôi gõ cửa phòng 506. Không có ai ra mở cửa. Phải gọi đến hai phút thì từ trong mới nghe thấy một tiếng mở chốt. Tôi từng xem rất nhiều phim hành động, khi muốn đột nhập chớp nhoáng vào một căn phòng, thì phải che giấu hành tung. Vậy là tôi vội vàng đứng sang một bên tường, nín thở chờ đợi.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, thì đứng trước mặt tôi chính là Nguyên. Anh ta chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm, trợn mắt nhìn tôi như nhìn thấy ma. Rồi từ bên trong vọng ra tiếng của một người phụ nữ. Cô ta hỏi anh: “Ai đó?” Nhưng anh không có tâm trí để trả lời nữa rồi.
Tôi há miệng, bật ra một hơi như chính cái sự kinh ngạc của bản thân trong lúc này. Nói thế nào nhỉ? Mới tối hôm qua anh ta còn xuất hiện trước cửa nhà tôi với bộ dạng say khướt, chửi rủa tôi là loại đàn bà lẳng lơ. Anh ta còn níu kéo tôi như thể tôi đã mang con tim anh mất, chỉ để lại cho anh phần xác thân. Đáng chết thật! Chị Xuân nói hoàn toàn đúng. Đàn ông thời buổi này, rặt chỉ một lũ khốn nạn!
- Trùng hợp quá, không ngờ lại phá hỏng cuộc vui của anh. - Tôi nói bằng chất giọng giễu cợt.
Nguyên giữ tay tôi lại:
- Sao em lại ở đây? Ai nói cho em biết?
Tôi không có tâm trí trả lời anh ta. Tự nhiên thấy khó hiểu tại sao người ở trong phòng này không phải là Lân mà lại chính là Nguyên?
Rồi người phụ nữ kia không chịu nổi khi tình nhân của mình cứ tồng ngồng với một chiếc khăn tắm đứng trước một người phụ nữ khác là tôi đây, thì cô ta đã lao đến kéo anh vào.
Vừa hay tôi thấy được khuôn mặt xinh đẹp ấy.
Lan!
- Chị.
Lan ngượng ngùng nhìn tôi, không, phải dùng từ sợ hãi mới đúng. Khuôn mặt cô ta trắng bệch không còn một giọt máu. Nhưng hình như họ đã hiểu lầm tính chất của sự phá đám bất ngờ này, tôi không đến đây để bắt họ.
- Chị ơi em xin lỗi! - Lan mếu máo khóc lóc. Tay cô ta vẫn nắm chặt khuỷu tay của Nguyên.
Kẻ ngoại tình với Lan chính là Nguyên chứ không phải là Lân ư? Chuyện này là thế nào? Tôi đột nhiên thấy rối rắm quá.
- Vậy người mà cô ôm ấp trước cổng công ty hôm qua? - Tôi lẩm bẩm cho mình mình nghe thấy.
- Ngọc Anh?
Từ phòng bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc. Giọng nói ấy khiến tôi phải lạnh gáy, phải đổ mồ hôi hột, phải phát điên, phải bật khóc. Chính là anh ta, cái người đàn ông tệ bạc và tàn nhẫn đó.
Hay thật, mấy năm không gặp, với tài hoá trang này nữa mà anh ta vẫn nhận ra tôi.
Tôi cố giữ một nụ cười trên môi, ngẩng cao đầu vào vẫy tay chào:
- Lại trùng hợp nữa rồi!
Hay thật! Từ một thám tử, cuối cùng tôi lại biến thành một người đi bắt bạn trai ngoại tình. Mà cũng không phải, tôi đã chia tay anh ta rồi, đâu có lý gì phải đi bắt gặp.
Lân bước ra từ phòng 507, chứ không phòng là phòng 506. Tôi phát hiện ra cô lễ tân đã cố tình gài bẫy tôi, không phải là một người khác, người đứng đằng sau tất cả chuyện này. Đó chính là Lân.
Lân nghiêng đầu cười:
- Lâu quá rồi không gặp em đó.
- Đây là ai? Cô hẹn với anh ta ở khách sạn ư? - Nguyên nói giọng bực tức.
- Ô kìa, anh đang nói kiểu gì vậy? Có buồn cười không cơ chứ.
Lan cúi đầu, hình như cô ta cũng nhận ra Lân nữa.
Cuộc gặp này quả thực khó để diễn tả thành lời. Vậy là sự nghiệp thám tử của tôi đã đi đời nhà ma. Tôi đã bị phát hiện rồi!
Rồi mọi chuyện diễn ra rất thường tình. Nguyên và Lan người tra khảo, người xin lỗi khiến tôi phải điên đầu mà chạy trốn. Tình cảnh trớ trêu, căng thẳng không đường lui.
- Đừng lo, anh sẽ không nói với cô ta đâu!
Ngồi trên ghế chờ ở sảnh chính, Lân mở một chai nước đưa cho tôi và nói câu đó.
Tôi không nhận lấy cũng không đáp lại. Tôi vẫn không thể nào ưa nổi anh ta nữa, dù anh ta có đẹp lên đến mười phần ngày trước.
Lân cười, đặt chai nước xuống, nhìn tôi bảo:
- Anh đã thấy em vào hôm qua, nhưng chỉ nghĩ là mấy tay thám tử như lần trước.
- Yên tâm đi, ngày mai anh không phải thấy tôi nữa đâu.
- Sao lại không?
- Tôi đã bị anh phát hiện. Với lại anh cũng đâu ngoại tình với Lan, tôi đã có câu trả lời rồi.
Lân nhún vai:
- Sao em kết luận nhanh vậy? Đây là một vở kịch thì sao?
- Tôi mệt mỏi rồi, các người hình như đang cố đưa tôi vào một bộ phim điện ảnh do các người dựng lên.
Lân bật cười:
- Em mà cũng sợ hãi thế sao?
Tôi nhíu mày hỏi:
- Nếu anh không ngoại tình, thì tại sao vợ anh cứ khăng khăng anh ngoại tình với Lan? Tôi có thể đưa ra bằng chứng giúp anh.
Lân vẫn giữ nguyên nụ cười hoà nhã đó, anh ta hình như rất thoải mái sau khi gặp tôi. Tôi còn thấy có chút vui mừng nữa.
- Em muốn thanh minh giúp anh ư?
- Chẳng phải anh cũng muốn vậy à?
- Ngược lại là đằng khác.
- Tại sao?
- Mọi chuyện dài lắm, nói một hai câu em cũng chẳng hiểu được.
Tôi công nhận chuyện này có một chút rối ren, nhưng chắc chắn phải có một điều gì nằm đằng sau nó. Sự tò mò của phụ nữ quả nhiên là đáng sợ. Tôi cầm điện thoại, trả lời tin nhắn dài ngoằng ngoẵng mà Nguyên vừa nhắn cho mình rằng: “Cút đi cho khuất mắt tôi.”
Sau đó tôi mới nói:
- Vậy ra Lan là thanh mai trúc mã của anh thật.
- Cô ta nhà sát vách anh. Nhưng mười năm trước anh đã chuyển nhà.
- Chưa bao giờ nghe thấy anh kể.
Câu nói này của tôi hình như đã gợi lại trong anh một số ký ức trước kia. Anh cúi đầu, chua chát bảo:
- Có kể thì em cũng quan tâm ư?
Tôi im lặng. Đột nhiên cảm thấy hôm nay mình đến đây thật quá sai lầm.
- Nếu vợ anh có hỏi, em hãy cứ đưa bằng chứng ra cho cô ấy. Tất cả những gì mà em theo dõi được từ anh.
- Anh đang sai bảo tôi à?
Lân nhún vai, uống chai nước mà anh vừa mở.
Tôi thở dài:
- Rốt cuộc hai người bị sao vậy chứ?
Lân vỗ vai tôi, đứng dậy:
- Cứ vậy đi. Em hãy làm tốt công việc của mình. Coi như chúng ta chưa từng gặp lại, anh cũng không biết mình đang bị theo dõi.
Rồi anh ta rời đi, bỏ lại tôi với muôn ngàn câu hỏi. Tên ngốc ngày xưa đã trở thành một người đàn ông bí ẩn trong cuộc đời tôi. Và tồi tệ hơn, tôi muốn lún sâu vào vụ này. Tôi muốn tìm hiểu xem, có chuyện gì đã xảy ra trong cuộc hôn nhân của Lân.
Lân dằn cái ly xuống bàn, tôi nhếch miệng cười vì hành động đó của anh. Anh ta đang tức giận sao? Vì tôi đã nói anh ta sai khi bỏ tôi?
Những ngày sau đó, tôi không tài nào tập trung vào công việc thám tử của mình được chỉ vì một tên thần kinh. Nguyên. Anh ta làm đủ mọi trò để có thể gặp được tôi, nói chuyện với tôi rồi xin lỗi tôi. Tôi thấy trò này thực sự nhảm nhí, nhưng không có cách nào ngăn chặn anh ta được. Mắng chửi có, nhẹ nhàng có, thậm chí là khóc lóc cầu xin. Suốt một tuần trời tôi bị anh ta hành hạ đến thân tàn ma dại.
Điền nhìn tôi bằng một vẻ đáng thương, anh thở dài:
- Tôi đã nói rồi, phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng. Em chưa có chồng thì dùng tạm câu phụ nữ hơn nhau ở tấm bạn trai.
- Bộ kiếp trước em có nợ nần gì anh ta hay sao? Hay em đã giết cả nhà anh ta?
Điền đang uống cà phê liền phì cười:
- Một tên đàn ông lăng nhăng có thể dễ dàng dứt bỏ, nhưng một tên lăng nhăng nhưng lại mặt dày và yêu mình thì… E là hơi mệt đấy.
Tôi quay sang nhìn Điền:
- Cho em một cao kiến gì đi.
- Kiếm người yêu mới là được. Kiếm thằng nào gấu một tí để kiêm bảo vệ luôn.
Cũng là một ý kiến không tồi. Nhưng tìm được một người đàn ông để ở bên cạnh mình, xoá tan được những ám ảnh từ thuở nhỏ trong lòng e là cũng không phải dễ.
Bạn hỏi tôi tại sao lại chọn Nguyên ư?
Đó là một lựa chọn sai lầm. Nhưng chuyện tình của chúng tôi cứ kéo dài mãi mà chẳng hiểu vì sao. Có thể vì Nguyên níu kéo tôi, anh ta nghiêm túc với tình yêu (cho đến khi bị tôi phát hiện ở khách sạn). Hơn cả, về mặt làm tình anh ta cũng rất tuyệt.
Nhưng nhà văn Bunhin đã nói nếu vẫn dùng từ “làm tình” thì đó không phải là tình yêu. Tình yêu phải là “ngủ cùng nhau.”
…
Sự theo dõi của tôi giờ đây chỉ mang tính chất minh hoạ, Lân thì chắc cũng đang diễn. Chúng tôi là những diễn viên khá chuyên nghiệp, không bao giờ nhìn nhau, không bao giờ nói chuyện với nhau. Anh và tôi vẫn như hai kẻ xa lạ.
Thật ra tôi hơi khó chịu với thái độ này của Lân. Tôi không giải thích được. Nhiều khi chúng ta không hiểu những cảm xúc trong lòng mình, bởi vì nó đi chệch hướng những gì mà chúng ta đang muốn. Nó mất kiểm soát, nó tự phát sinh, và nó khiến chúng ta phát điên.
Nguyệt không nghi ngờ gì cả. Cô ta vẫn nhận những đoạn ghi âm, clip, hình ảnh mà tôi gửi tới hằng ngày. Cô không có một động thái hay hồi âm nào ngoài ba từ: “Tiếp tục đi.” Lâu dần tôi cảm thấy nhàm chán với công việc này, tôi không biết mình đang làm vì điều gì nữa.
- Em vẫn không thay đổi gì nhỉ?
Lân từ đâu xuất hiện và kéo ghế ngồi cạnh tôi. Chúng tôi đang ở trong một quán bar với nhạc Jazz được chơi bởi những nghệ sĩ chuyên nghiệp. Không cần phải tả cũng biết saxophone tuyệt vời như thế nào.
Tôi không nhìn anh ta, giả vờ uống rượu.
- Coi chừng tai mắt của vợ anh đấy.
- Em coi thường anh quá rồi. - Lân ngồi gần hơn với tôi. Gần tới nỗi tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa của anh toả ra.
Tôi nhìn Lân, những năm tháng qua đã khiến khuôn mặt anh thay đổi không ít. Đặc biệt là ánh nhìn. Nó không còn vẻ ngây ngô, dịu dàng ngày xưa nữa. Thay vào đó là một sự bí ẩn, thâm sâu.
- Bỏ đi. - Tôi nói.
- Bỏ cái gì?
- Bỏ vợ.
Lân cười:
- Bỏ là bỏ được ngay sao?
- Như ngày xưa anh bỏ tôi chẳng hạn.
Tôi nói rồi nhấp môi vào lòng ly rượu.
Lân trầm ngâm, anh nhìn về phía trước:
- Em nghĩ đó là lỗi của anh à?
- Đương nhiên rồi.
- Bao nhiêu năm qua em vẫn nghĩ đó là lỗi của anh?
- Không sai!
- Em đã ngoại tình với người khác, cắm lên đầu anh những hai cái sừng mà còn nói đó là lỗi của anh?
Tôi nhún vai:
- Như vậy là anh chưa hiểu hết con người tôi thôi.
Lân dằn cái ly xuống bàn, tôi nhếch miệng cười vì hành động đó của anh. Anh ta đang tức giận sao? Vì tôi đã nói anh ta sai khi bỏ tôi?
- Anh chưa từng thấy người con gái nào như em cả.
- Tôi cũng thấy vậy nữa.
Nhưng thái độ của Lân thay đổi rất nhanh, anh ta ghé đến sát tôi hơn, đến nỗi môi của anh chạm cả lên vành tai tôi nóng bừng:
- Người đàn ông hôm trước có phải cũng bỏ em vì chuyện đó?
Tôi đẩy Lân ra:
- Đâu phải chỉ có mình anh thay đổi đâu Lân? Tôi cũng thay đổi rồi.
Tôi định bỏ đi, nhưng Lân đã kéo tôi lại. Anh nói:
- Vậy nhân tiện ở đây, em hãy nói lý do vì sao anh lại sai đi?
Tôi gạt tay anh ra, một số người đã nhìn chúng tôi:
- Tại sao tôi phải nói với anh? Anh yêu tôi mà không hiểu tôi sao?
- Chẳng ai cần phải hiểu mình đã sai ở đâu khi bạn gái mình ngủ cùng đồng nghiệp của mình cả.
Tôi nhìn xung quanh, anh ta đang cố ý muốn bêu xấu tôi? Nhưng không sao, tôi không thấy xấu hổ vì chuyện này. Tôi luôn cho rằng những con người sống ngoài cuộc sống của tôi là những kẻ thừa trong câu chuyện của tôi, tôi không cần phải để ý đến họ. Vì nếu càng để ý, tôi sẽ càng bị bóng tối nhấn chìm.
Tôi bỏ đi, không cần nói gì với Lân nữa cả. Tôi chỉ là một thám tử theo dõi anh ta, chứ không cần phải giải thích với anh ta về những chuyện đã xảy ra xưa cũ nữa.
- Em đi đâu? - Lân chạy theo - Đi tìm một tên đàn ông ngủ cùng đêm nay à?
- Anh có hứng không?
- Có!
Câu trả lời này khiến tôi bất ngờ. Tôi khựng lại và không nói được gì nữa cả. Trên đời này đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
Tôi chỉ biết cười thật lớn, nhưng rồi cũng tung chùm chìa khoá xe cho Lân:
- Anh lái xe đi.
Rất nhanh chóng, chúng tôi đến khách sạn Ocean, phòng 507. Dẫu biết đây là một sự sắp đặt có chủ đích của Lân, nhưng tôi vẫn dấn thân vào. Tôi muốn biết anh định làm gì, giữa anh và Nguyệt đã xảy ra chuyện thế nào.
Lân không còn “lờ đờ” như lần đầu tiên chạm vào cơ thể của tôi nữa, anh đầy kinh nghiệm, bản lĩnh và đàn ông khiến tôi bất ngờ. Anh làm chủ mọi thứ, không để cho tôi lấy một phần cơ hội áp đảo anh.
Bàn tay của anh luồn ra đằng sau đỡ lấy tấm lưng của rồi, bàn tay còn lại đẩy tôi xuống giường. Một kiểu vừa áp đặt, lại vừa dịu dàng, khiến tôi hoàn toàn khuất phục.
Tôi hỏi anh:
- Có thật là anh đã ngoại tình hay không?
Lân cười:
- Em đoán xem.
Rồi mọi chuyện xảy ra như những gì mà nó sẽ xảy ra. Người đàn ông tiếp theo của tôi là Lân. Đó chính là câu trả lời cho câu hỏi của tôi, Lân có ngoại tình hay không? Anh ta đã ngoại tình với tôi vào đêm nay.
- Nếu Nguyệt biết anh và tôi… cô ta sẽ bỏ anh. Bằng chứng lần này sẽ khiến cô ta bất ngờ.
Lân vuốt tóc tôi, đáp như chẳng thèm quan tâm:
- Cứ đưa cho cô ta những gì mà em biết.
Tôi ngẩng đầu:
- Rốt cuộc anh đang toan tính điều gì? Anh không bỏ Nguyệt, nhưng cũng không sợ cô ta sẽ bỏ anh. Cô ta đang cố tìm kẽ hở để đá anh ra khỏi cuộc hôn nhân này. Các người giàu quá nên rảnh sao?
- Vợ anh ngoại tình!
Hay thật, giờ thì có thêm một manh mối nữa. Một người nữa ngoại tình.
- Bố cô ta là quan chức cấp cao, để giữ thể diện, cô ấy cần tìm bằng chứng anh ngoại tình để hợp lý hoá.
- Cô ta sợ bố à?
- Rất sợ.
- Liệu tôi có thể tin anh được bao nhiêu phần?
- Bao nhiêu mà em muốn.
Tôi ngờ vực trước những thông tin này của Lân, anh ta đâu có lý do gì để nói với tôi những điều này kia chứ? Tôi giật mình, nhìn anh hỏi:
- Anh đang làm công việc gì hả Lân?
Lân lật chăn ra, choàng áo sơ mi vào người rồi nháy mắt nói:
- Không làm gì cả, cuộc sống của anh bây giờ là làm một người chồng khả nghi để vợ mình theo dõi.
Theo Mai Sương (Khám Phá)
Ai là kẻ ngoại tình (phần 3)
Reviewed by Dương Your
on
tháng 8 07, 2018
Rating: