Lân ngoại tình ư? Tôi bắt đầu đặt ra một câu hỏi. Với tính cách của anh ta thì không giống cho lắm. Nhưng người cuối cùng mà anh ta gặp chính là Lan. Dưới sảnh công ty cũ tôi, hai người đứng nói chuyện một lúc rồi cùng đi vào xe.
Về nhà nghĩ lại cuộc nói chuyện giữa hai người, tôi phát hiện ra cô ta vẫn chưa trả lời lý do mà cô ta chọn tôi. Nguyệt đang cố tình giấu điều đó, hay là cô ta quên?
Trước giờ tôi đã sống một cuộc sống tự do, phóng khoáng, nên giờ có một người bí ẩn bước vào, đặt ra thử thách cho bản thân mình là giải một câu đố lại khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi chỉ muốn mọi thứ thật đơn giản, và tôi quyết định theo lý trí của bản thân.
Chị Xuân nằm xem tivi, hình như bây giờ đang là mùa World Cup. Chị xem bóng đá, thích đội Brazil từ cái thời còn bé tí. Thích Liverpool nếu xem ngoại hạng. La Liga Thì không thích đội nào nhưng vẫn cổ vũ cho Real Madrid. Chị ưa cả Paris Saint - Germant vì có Neymar và Silva ở Brazil của chị. Còn một vài giải bóng đá khác mà chị quan tâm nhưng tôi không tiện kể tên. Và tôi cảm thấy mình là người hiểu chị nhất trên cuộc đời này. Tôi có thể thuộc lòng các đội bóng, các tên cầu thủ mà chị thích, dù tôi chẳng hiểu gì về chúng cả.
Nói chung, chị Xuân là một người cá tính, nhưng theo kiểu đơn giản như tôi. Chị không muốn nghĩ nhiều trong mọi trường hợp.
Tôi hỏi chị:
- Sao chị không lấy chồng đi mà cứ xem bóng đá thế?
Chị kéo một cái gối ra và đặt lên đùi, mắt vẫn không rời khỏi tivi:
- Thằng Nguyên bạn trai mày vừa qua đấy.
- Ai cơ?
- Thằng Nguyên chứ còn thằng nào mà ai.
Tôi giật mình:
- À, không còn là bạn trai nữa. Em vừa chia tay anh ta rồi.
Chị Xuân quay lại, giật mình như vừa bị ai đó đáp cái chai vào đầu:
- Trời đất, mày lại bỏ một thằng nữa sao? Mày đếm trên đầu ngón tay xem mày đã bỏ bao nhiêu thằng tốt rồi?
- Chưa có nổi một. - Tôi xoè bàn tay ra trước mặt chị.
Chị Xuân thở dài:
- Đừng có thể nữa Ngọc Anh, cuộc đời này không dài như mày tưởng đâu.
- Bà vẫn chưa trả lời tôi vì sao không lấy chồng đấy.
Chị đành nhún vai:
- Thôi vậy, bọn đàn ông toàn một lũ khốn nạn.
Đó là câu cửa miệng của chị mỗi khi bị ai đó hỏi về chuyện lấy chồng. Kể cả đó có là một bác trai đạo mạo thì chị vẫn trả lời câu đó rất từ tốn, lễ phép khiến bác ức nghẹn.
Tôi về phòng và nhìn vào đống ảnh vừa được vợ Lân gửi, qua vài năm không gặp, anh ta đẹp trai lên nhiều. Mái tóc rối bù trước kia đã được thay bằng một bộ tóc chải chuốt như một quý ông có tiền. Anh ta còn để ria mép. Ánh mắt sâu thẳm, và cái điệu cười nhếch lên một nửa nữa. Tôi không ngờ được rằng một tên ngốc lại có thể thay đổi diện mạo đến như vậy.
Nếu ngày xưa anh ta thay đổi nhanh chóng thế này, biết đâu… Ừ, mà anh ta đã đá tôi cơ mà.
Đột nhiên có ai đó đáp đá vào cửa sổ, tôi nhìn xuống thì thấy Nguyên đang đứng đó. Anh ta đã say, loạng choạng nhặt đá đến suýt ngã rồi lấy hết sức lực đáp lên phòng tôi. Chiếc áo sơ mi trắng của anh đã nhàu nhĩ, cúc ngực phanh toang hoác, tóc rủ xuống vầng trán. Trước giờ tiêu chí chọn bạn trai của tôi phải đẹp, và kiếm ra tiền. Phải nói rằng Nguyên lúc say cũng rất đẹp, nhưng giờ thì tôi lại thấy cái vẻ đẹp đó thật đáng ghét. Tôi không ngờ anh ta dai như đỉa thế này.
Chạy vội xuống nhà ngăn anh ta lại, trời đêm mà tôi chỉ mặc một chiếc váy mỏng. Lúc ra đến nơi mới thấy lạnh, nhưng cái máu nóng trong người đã lập tức dâng lên khi Nguyên lảo đảo bước về phía tôi.
- Ngọc Anh, Ngọc Anh ơi, đừng bỏ anh. - Anh ta lèm bèm.
Tôi đẩy Nguyên ra, che mũi vì mùi hôi của rượu:
- Đã chia tay rồi, anh đừng đến làm phiền tôi nữa.
- Sao em có thể đột ngột chia tay anh như thế? Anh đã làm gì sao? Anh không cam tâm.
- Đúng, anh không làm gì sai cả. Nhưng tôi không yêu anh nữa.
Nguyên lao đến ôm ghì lấy tôi, anh hôn tôi tới tấp nhưng tôi đã tránh được. Tôi tát anh một cái đau điếng rồi nói:
- Tỉnh lại đi Nguyên, tôi đã nói tôi không còn yêu anh nữa.
Nguyên đứng bần thần, cả người nghiêng ngả như sắp ngã. Cuối cùng anh ta bật cười:
- Không yêu sao? Không yêu anh sao?
- Đừng khiến tôi đâm anh thêm một nhát nữa.
Nguyên tự nhiên hét lên khiến tôi giật mình:
- Cô không yêu tôi, không yêu sao lại nhận tình cảm của tôi, nhận sự chăm sóc của tôi, nhận tiền của tôi? Tôi mất tiền, mất sức, mất thời gian với cô để cô không yêu tôi sao? Cô coi thường người khác quá vậy.
- Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, tôi chỉ có cảm giác như nếu tôi ở bên anh, ngủ với anh thì nhận lại những điều đó có gì sai?
Nguyên chỉ vào mặt tôi:
- Cô là loại con gái lẳng lơ, tôi đã biết từ lâu nhưng không ngờ cô cũng coi tôi là một người để cô vui đùa. Rồi một ngày… rồi một ngày cô sẽ phải trắng mắt ra.
Nguyên vội vàng trèo lên xe, tôi chạy đến giữ tay anh ta lại, nhưng không phải là để níu kéo anh ta:
- Anh say rồi, để xe lại đây, tôi gọi taxi đưa anh về.
Nguyên hất tay tôi ra, cười như muốn khích tôi:
- Tôi chết thì cô quan tâm à?
Tôi liền buông tay và nói:
- Tạm biệt.
Đằng sau lưng tôi là tiếng chửi rủa của Nguyên. Đây là cái kết cuộc thường thấy mỗi khi tôi nói chia tay một ai đó.
Chuyện đó xảy ra cũng đã lâu rồi, năm tôi tám tuổi, một người phụ nữ ba mươi tuổi đã rủ tôi đi chơi. Đó là bạn thân của mẹ tôi. Bà ấy xinh đẹp, nhiều tiền và rất yêu chiều tôi. Hồi ấy tôi không hiểu sao lần nào đi chơi bà cũng chỉ rủ có mình tôi đi theo mà không rủ chị Xuân, đến lúc hiểu ra thì mọi chuyện cũng đã muộn.
Khi tôi kể mọi chuyện với mẹ, mẹ chỉ khóc bảo tôi không được nói với ai nữa. Nếu nói ra thì tất cả mọi người sẽ ghét tôi và không chơi với tôi. Tôi sợ hãi, ôm tất cả mọi chuyện trong lòng. Những nụ cười bệnh hoạn của bà ấy, những cái chạm nhẹ, mơn trớn, những lời nói thì thầm… tôi chưa bao giờ quên và cũng chưa bao giờ tâm sự với ai. Tôi ôm chúng trong lòng như đó là bí mật của mình. Đó là điểm yếu, cũng là nỗi sợ hãi của tôi. Suốt chiều dài của sự tự chữa lành và trưởng thành ấy tôi luôn tìm kiếm một người đàn ông có thể bảo vệ mình, có thể khiến mình an toàn. Nhưng tất cả chỉ là tạm bợ.
Chị Xuân thì nghe được một vài chuyện từ mẹ, dù chị hỏi tôi nhiều nhưng tôi cũng chẳng nói. Tôi không gặp lại người phụ nữ ấy từ lần thưa chuyện với mẹ nữa. Bà ta đã tan biến trong cuộc đời tôi.
Tôi ngồi trong chiếc xe ô tô của mình, chiếc xe tôi phải trả góp hai năm để mua, và theo dõi người đàn ông cũng đã để lại một vết thương trong lòng tôi. Nhiều năm mới gặp lại, anh khiến tôi cảm thấy bủn rủn cả người.
Anh đã thay đổi rồi.
Tôi không thể để anh phát hiện nên tự hoá trang mình thành một người khác. Ngồi yên trong xe, ánh mắt luôn tập trung cao độ. Chiếc điện thoại vừa được Nguyên tặng cũng hoạt động hết công suất. Tôi nghĩ hình ảnh không cần rõ nét, chỉ cần biết anh ta đang gặp những ai, đang làm những gì là được.
Tôi không hình dung được công việc thực sự của Lân, có vẻ như là cũng chẳng bận rộn gì. Buổi sáng anh ta đi uống cà phê và gặp một người phụ nữ trung tuổi. Sau đó hai người chào tạm biệt nhau, tôi lại theo anh đến một toà trung tâm thương mại. Ở đó anh tự mua cho mình một đôi giày. Anh đi tiếp đến một quán cà phê khác, gặp gỡ một người phụ nữ lạ và nói chuyện lịch sự.
Lân ngoại tình ư? Tôi bắt đầu đặt ra một câu h
ỏi. Với tính cách của anh ta thì không giống cho lắm. Nhưng người cuối cùng mà anh ta gặp chính là Lan. Dưới sảnh công ty cũ tôi, hai người đứng nói chuyện một lúc rồi cùng đi vào xe.
Tôi theo sát họ, nhưng đến ngã tư thì mất dấu. Tại sao thì chính tôi cũng không biết. Anh ta cố tình sang làn, để một chiếc xe khác chắn tầm nhìn của tôi. Và cứ thế mà thoát khỏi sự đeo bám của tôi.
Đập tay vào vô lăng, tôi bắt đầu cảm thấy phi vụ này hứng thú hơn một chút rồi. Xem ra anh ta cũng thật lắm chiêu trò.
Tôi chợt hiểu ra, chính Nguyệt mới đang là người bị Lân theo dõi. Mọi hành tung của Nguyệt, cách cô ta hành động anh đều nắm bắt được nên mới luôn luôn thoát tội trước cô. Hoá ra đây là một cuộc chiến giữa hai vợ chồng.
Cuối ngày, tôi đem thẻ nhớ có hình ảnh, video đã quay đến chỗ Nguyệt. Cô ta ngồi xem với một vẻ mặt không xúc cảm, tôi nghi ngờ về tính quan trọng của việc mà cô đã nhờ tôi làm. Liệu cô ta có muốn tôi theo dõi Lân thật không?
Xem xong, Nguyệt ngả người ra ghế và nói gọn:
- Vẫn chưa có gì mới lạ. Những người này đều là bạn bè của tôi và anh ta.
- Còn Lan, người mà cô nói cũng đã có trong này. - Tôi chỉ vào máy tính.
Nguyệt lắc đầu:
- Những người trước cũng chỉ ghi được đến thế này, và anh ta có lý do để lách tội. Họ chỉ gặp nhau nói chuyện, chưa có hành động gì đi quá giới hạn. Anh ta nói đó là một cô em gái anh đã chơi thân từ bé. Là thanh mai trúc mã, nếu quả thật hai người ngoại tình thì họ đã phải yêu nhau từ lâu lắm rồi.
Tôi cười nhạt:
- Tôi chưa bao giờ nghe Lân nói anh ta có ai là thanh mai trúc mã cả.
- Cô nói gì cơ?
Tôi liền giật mình, phát hiện ra mình lỡ lời.
- Không có gì, ý tôi là tôi chưa từng nghe người đàn ông nào dùng cái lý do đó để làm lý do thoát tội ngoại tình.
Nguyệt nhún vai:
- Chuyện đó cũng có gì lạ đâu.
Tôi gật đầu, đứng dậy và bảo:
- Ngày mai hẹn cô ở đây.
- Cô có tự tin thắng vụ này không? - Nguyệt đột nhiên hỏi.
Tôi suy nghĩ một lúc mới trả lời:
- Có!
Tôi không có hứng thú với cái chuyện theo dõi một ai đó nếu bản thân không thực sự tò mò với những gì mà họ đang làm. Anh ta ngoại tình thật hay không không có liên quan gì đến tôi, chỉ là tôi muốn chiến thắng.
Như một cách trả thù lại những gì anh đã gây ra cho tôi thôi.
…
Lúc nhìn thấy tôi tới chỗ làm, sếp đã vội vàng đi đến như thể muốn moi thông tin gì đó từ tôi. Tôi vội vàng đưa tay ngăn anh ta lại:
- Em không biết gì đâu, đừng hỏi.
Khuôn mặt của sếp lập tức sa sầm, anh hậm hực đáp:
- Không biết ai là sếp, ai là nhân viên nữa.
Tôi cười:
- Sếp ơi, việc này là của riêng em, số tiền em nhận được em cũng biếu không rồi còn gì.
Mặt của anh ta liền giãn ra, anh khoác vai tôi và bảo:
- Nghe tôi nói đây, công ty chúng ta đúng là một công ty thám tử thật, nhưng đại kỵ là dây vào pháp luật. Em liệu liệu mà làm. Nghe đâu bố cô ta là quan chức cấp cao, anh không muốn chúng ta có hệ luỵ gì.
Tôi vỗ vai anh:
- Đừng lo, mấy việc này em sẽ cẩn thận.
Sếp yên tâm hơn một chút, anh ta rút một tập tiền trong túi ra và đưa cho tôi:
- Cầm lấy, đây là phần của em.
- Ơ…
- Tôi lấy phần của mình rồi, không nhiều lắm đâu. Làm việc công tư phân minh thì mới giữ lại được nhân viên giỏi chứ, phải không?
Tôi cười ngọt ngào với anh ta:
- Chẳng lẽ anh đang tán tỉnh em sao hả sếp?
- Muốn ngủ với tôi hả?
- Em phải từ chối à?
Anh ta cười, buông vai tôi ra rồi vui vẻ nói:
- Bạn tôi có việc tìm em ở văn phòng đấy.
- Bạn anh?
- Là sếp cũ của em còn gì.
Tôi chợt nhớ ra, chính là vị sếp mà tôi đã nói lúc đầu, người tôi có vài lần qua lại.
Anh ta đang ngồi trong văn phòng của sếp, khuôn mặt có vẻ căng thẳng. Để tôi đoán xem anh ta đang gặp chuyện gì. Lấy vợ sao? Hay là vừa bị bồ đá? Tôi đã thôi không còn liên quan gì đến anh ta khi biết anh có người yêu.
- Chào, lâu quá rồi không gặp nhỉ.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, không buồn đứng dậy mà chỉ đá cái ghế ra rồi chỉ xuống:
- Ngồi xuống đi.
Tôi không ngồi xuống đó, mà ngồi lên bàn của sếp, khoanh tay lại hỏi:
- Có chuyện gì? Chúng ta đâu còn ràng buộc gì về mặt tôi tớ nữa.
- Em cũng tuyệt tình quá đó.
- Đủ để dùng thôi.
- Hôm qua tôi có thấy xe của em ở dưới công ty, em đang theo dõi ai à?
Tôi bắt đầu thấy mình đã để lộ cái vụng về khi lần đầu làm thám tử. Ngay cả anh ta cũng nhìn ra tôi đang theo dõi ai, thì Lân có gì mà không phát hiện ra được. Chỉ là không biết anh ta đã biết người đang theo dõi anh là ai hay không.
- Có liên quan gì đến anh à? Tôi đang làm ở công ty thám tử mà.
- Đúng, tôi cũng đã nói qua chuyện này với Điền (sếp của tôi) rồi. Và sáng nay… - Anh ta tự nhiên ngừng lại.
- Sáng nay làm sao?
- Lan đột nhiên xin nghỉ việc.
- Xin nghỉ việc? Tại sao chứ?
- Tôi đang nghi ngờ cô ta đã phát hiện ra.
Tôi im lặng ngẫm nghĩ. Vậy là cả hai người bọn họ đều có dấu hiệu ngoại tình, nếu không thì tại sao họ phải chạy trốn? Tại sao phải xin nghỉ việc kia chứ? Tôi nhếch môi cười hứng thú. Họ sợ bị phát hiện ư?
- Mà trước khi chuyển đi, nghe nói anh và Lan có liên quan gì đến nhau hả?
Cái “liên quan” mà tôi nói đến chắc anh ta hiểu.
Anh cười, lắc đầu:
- Mồi chài cô ta đúng là rất khó. Nhưng bọn anh có đi ăn vài lần.
- Vài lần? Nghe cũng thân thiết đấy.
- Em đang ghen à?
- Không có, tôi thấy tiếc cho anh thôi. Lan xinh gái, ngoan ngoãn, làm vợ thì quá chuẩn!
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ ấy chính là cô ta đã nghỉ việc, mà không ai biết được lý do vì sao. Ngoài ra tôi đang có một cái cớ để nghi ngờ: Cô ta ngoại tình với Lân, và phải nhanh chóng nghỉ việc để tránh tai mắt của tôi.
Lần này thì tôi đã thực sự hiểu tại sao tất cả thám tử trước kia đều phải từ bỏ, vì Lân và Lan đều biết được họ phải làm gì. Và họ đã có đầy đủ kinh nghiệm để tránh mọi sự theo dõi của Nguyệt.
- Anh Chính này.
Sếp cũ của tôi ngẩng đầu, anh ta vừa miên man suy nghĩ điều gì đó.
- Anh có thể nể chút tình riêng mà cho em xem lại hồ sơ hoặc toàn bộ thông tin về Lan được không?
Chính nghi hoặc:
- Để làm gì?
- Để tìm hiểu thôi. Với lại, sao vụ này lại khiến anh lo lắng như thế?
- Không lo lắng sao được khi cậu ta đã để mất nửa số tài sản tích góp vào tay cô ta.
Cả tôi và Chính quay ra nhìn Điền đang tựa người vào thành cửa, khoanh tay nói đầy giễu cợt. Có vẻ như trong chuyện này, anh ta vẫn là người có lợi nhất khi đã ăn được một phần ba số tiền làm thám tử của tôi.
…
Ngồi trong phòng, tôi xem lại một vài chi tiết trong hồ sơ.
Lan là con gái của một ông giáo đã về hưu, mẹ cô thì là công nhân viên chức bình thường. Gia đình không thể cơ bản hơn. Từ bé đến lớn Lan đều không có gì nổi trội trong việc học tập, nhưng dung mạo của cô thì luôn luôn trở thành vấn đề được quan tâm của các chàng trai. Và xinh thì thường kéo theo rất nhiều tai tiếng.
Ý thức được điều đó, bố mẹ cô khá khó tính trong các mối quan hệ, hay như sinh hoạt thường ngày của cô. Lan ít khi công khai với mọi người chuyện tình cảm của mình, cô cũng rất ít khi gần gũi với một người khác giới nào đó. Nhưng không hiểu sao những lời đồn vẫn xuất hiện.
Dạo gần đây nhất là chuyện ngoại tình với sếp tổng, khi anh ta đã có người yêu. Có vẻ như chuyện đó là đúng, vì chính anh ta đã nói hai người có đi ăn vài lần. Nhưng cô ta lại tiếp cận chỉ để lừa tiền của anh. Mà lại lừa một cách hợp pháp, công khai khiến anh ta đau đầu.
Sau đó Lan từ tốn xin nghỉ việc ngay sau ngày tôi theo dõi cô và Lân.
Mọi chuyện hình như đang ngày một phức tạp hơn thì phải, tôi có nên nói chuyện này cho Nguyệt biết không? Nhưng tôi vẫn chẳng hiểu được là số tiền đó được dùng cho ai? Cho mình cô ta sao? Lân là rể của một gia đình giàu có, họ không cho anh tiền nhưng cũng không để anh thiếu một thứ gì. Tại sao anh phải ngoại tình với một người con gái lừa đảo chứ?
Thật kỳ lạ, câu chuyện này thật quá kỳ lạ.
Tôi không phát hiện ra được, càng ngày mình càng bị cuốn sâu vào.
DING!
Nguyệt gửi tin nhắn đến, ngắn gọn như một dòng thông báo: Họ sẽ tới khách sạn Ocean vào 8h tối nay.
Nếu cô ta biết sao cô ta lại không tự mình đi?
Tôi chợt hiểu ra, chính Nguyệt mới đang là người bị Lân theo dõi. Mọi hành tung của Nguyệt, cách cô ta hành động anh đều nắm bắt được nên mới luôn luôn thoát tội trước cô. Hoá ra đây là một cuộc chiến giữa hai vợ chồng.
Về nhà nghĩ lại cuộc nói chuyện giữa hai người, tôi phát hiện ra cô ta vẫn chưa trả lời lý do mà cô ta chọn tôi. Nguyệt đang cố tình giấu điều đó, hay là cô ta quên?
Trước giờ tôi đã sống một cuộc sống tự do, phóng khoáng, nên giờ có một người bí ẩn bước vào, đặt ra thử thách cho bản thân mình là giải một câu đố lại khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi chỉ muốn mọi thứ thật đơn giản, và tôi quyết định theo lý trí của bản thân.
Chị Xuân nằm xem tivi, hình như bây giờ đang là mùa World Cup. Chị xem bóng đá, thích đội Brazil từ cái thời còn bé tí. Thích Liverpool nếu xem ngoại hạng. La Liga Thì không thích đội nào nhưng vẫn cổ vũ cho Real Madrid. Chị ưa cả Paris Saint - Germant vì có Neymar và Silva ở Brazil của chị. Còn một vài giải bóng đá khác mà chị quan tâm nhưng tôi không tiện kể tên. Và tôi cảm thấy mình là người hiểu chị nhất trên cuộc đời này. Tôi có thể thuộc lòng các đội bóng, các tên cầu thủ mà chị thích, dù tôi chẳng hiểu gì về chúng cả.
Nói chung, chị Xuân là một người cá tính, nhưng theo kiểu đơn giản như tôi. Chị không muốn nghĩ nhiều trong mọi trường hợp.
Tôi hỏi chị:
- Sao chị không lấy chồng đi mà cứ xem bóng đá thế?
Chị kéo một cái gối ra và đặt lên đùi, mắt vẫn không rời khỏi tivi:
- Thằng Nguyên bạn trai mày vừa qua đấy.
- Ai cơ?
- Thằng Nguyên chứ còn thằng nào mà ai.
Tôi giật mình:
- À, không còn là bạn trai nữa. Em vừa chia tay anh ta rồi.
Chị Xuân quay lại, giật mình như vừa bị ai đó đáp cái chai vào đầu:
- Trời đất, mày lại bỏ một thằng nữa sao? Mày đếm trên đầu ngón tay xem mày đã bỏ bao nhiêu thằng tốt rồi?
- Chưa có nổi một. - Tôi xoè bàn tay ra trước mặt chị.
Chị Xuân thở dài:
- Đừng có thể nữa Ngọc Anh, cuộc đời này không dài như mày tưởng đâu.
- Bà vẫn chưa trả lời tôi vì sao không lấy chồng đấy.
Chị đành nhún vai:
- Thôi vậy, bọn đàn ông toàn một lũ khốn nạn.
Đó là câu cửa miệng của chị mỗi khi bị ai đó hỏi về chuyện lấy chồng. Kể cả đó có là một bác trai đạo mạo thì chị vẫn trả lời câu đó rất từ tốn, lễ phép khiến bác ức nghẹn.
Tôi về phòng và nhìn vào đống ảnh vừa được vợ Lân gửi, qua vài năm không gặp, anh ta đẹp trai lên nhiều. Mái tóc rối bù trước kia đã được thay bằng một bộ tóc chải chuốt như một quý ông có tiền. Anh ta còn để ria mép. Ánh mắt sâu thẳm, và cái điệu cười nhếch lên một nửa nữa. Tôi không ngờ được rằng một tên ngốc lại có thể thay đổi diện mạo đến như vậy.
Nếu ngày xưa anh ta thay đổi nhanh chóng thế này, biết đâu… Ừ, mà anh ta đã đá tôi cơ mà.
Đột nhiên có ai đó đáp đá vào cửa sổ, tôi nhìn xuống thì thấy Nguyên đang đứng đó. Anh ta đã say, loạng choạng nhặt đá đến suýt ngã rồi lấy hết sức lực đáp lên phòng tôi. Chiếc áo sơ mi trắng của anh đã nhàu nhĩ, cúc ngực phanh toang hoác, tóc rủ xuống vầng trán. Trước giờ tiêu chí chọn bạn trai của tôi phải đẹp, và kiếm ra tiền. Phải nói rằng Nguyên lúc say cũng rất đẹp, nhưng giờ thì tôi lại thấy cái vẻ đẹp đó thật đáng ghét. Tôi không ngờ anh ta dai như đỉa thế này.
Chạy vội xuống nhà ngăn anh ta lại, trời đêm mà tôi chỉ mặc một chiếc váy mỏng. Lúc ra đến nơi mới thấy lạnh, nhưng cái máu nóng trong người đã lập tức dâng lên khi Nguyên lảo đảo bước về phía tôi.
- Ngọc Anh, Ngọc Anh ơi, đừng bỏ anh. - Anh ta lèm bèm.
Tôi đẩy Nguyên ra, che mũi vì mùi hôi của rượu:
- Đã chia tay rồi, anh đừng đến làm phiền tôi nữa.
- Sao em có thể đột ngột chia tay anh như thế? Anh đã làm gì sao? Anh không cam tâm.
- Đúng, anh không làm gì sai cả. Nhưng tôi không yêu anh nữa.
Nguyên lao đến ôm ghì lấy tôi, anh hôn tôi tới tấp nhưng tôi đã tránh được. Tôi tát anh một cái đau điếng rồi nói:
- Tỉnh lại đi Nguyên, tôi đã nói tôi không còn yêu anh nữa.
Nguyên đứng bần thần, cả người nghiêng ngả như sắp ngã. Cuối cùng anh ta bật cười:
- Không yêu sao? Không yêu anh sao?
- Đừng khiến tôi đâm anh thêm một nhát nữa.
Nguyên tự nhiên hét lên khiến tôi giật mình:
- Cô không yêu tôi, không yêu sao lại nhận tình cảm của tôi, nhận sự chăm sóc của tôi, nhận tiền của tôi? Tôi mất tiền, mất sức, mất thời gian với cô để cô không yêu tôi sao? Cô coi thường người khác quá vậy.
- Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, tôi chỉ có cảm giác như nếu tôi ở bên anh, ngủ với anh thì nhận lại những điều đó có gì sai?
Nguyên chỉ vào mặt tôi:
- Cô là loại con gái lẳng lơ, tôi đã biết từ lâu nhưng không ngờ cô cũng coi tôi là một người để cô vui đùa. Rồi một ngày… rồi một ngày cô sẽ phải trắng mắt ra.
Nguyên vội vàng trèo lên xe, tôi chạy đến giữ tay anh ta lại, nhưng không phải là để níu kéo anh ta:
- Anh say rồi, để xe lại đây, tôi gọi taxi đưa anh về.
Nguyên hất tay tôi ra, cười như muốn khích tôi:
- Tôi chết thì cô quan tâm à?
Tôi liền buông tay và nói:
- Tạm biệt.
Đằng sau lưng tôi là tiếng chửi rủa của Nguyên. Đây là cái kết cuộc thường thấy mỗi khi tôi nói chia tay một ai đó.
Chuyện đó xảy ra cũng đã lâu rồi, năm tôi tám tuổi, một người phụ nữ ba mươi tuổi đã rủ tôi đi chơi. Đó là bạn thân của mẹ tôi. Bà ấy xinh đẹp, nhiều tiền và rất yêu chiều tôi. Hồi ấy tôi không hiểu sao lần nào đi chơi bà cũng chỉ rủ có mình tôi đi theo mà không rủ chị Xuân, đến lúc hiểu ra thì mọi chuyện cũng đã muộn.
Khi tôi kể mọi chuyện với mẹ, mẹ chỉ khóc bảo tôi không được nói với ai nữa. Nếu nói ra thì tất cả mọi người sẽ ghét tôi và không chơi với tôi. Tôi sợ hãi, ôm tất cả mọi chuyện trong lòng. Những nụ cười bệnh hoạn của bà ấy, những cái chạm nhẹ, mơn trớn, những lời nói thì thầm… tôi chưa bao giờ quên và cũng chưa bao giờ tâm sự với ai. Tôi ôm chúng trong lòng như đó là bí mật của mình. Đó là điểm yếu, cũng là nỗi sợ hãi của tôi. Suốt chiều dài của sự tự chữa lành và trưởng thành ấy tôi luôn tìm kiếm một người đàn ông có thể bảo vệ mình, có thể khiến mình an toàn. Nhưng tất cả chỉ là tạm bợ.
Chị Xuân thì nghe được một vài chuyện từ mẹ, dù chị hỏi tôi nhiều nhưng tôi cũng chẳng nói. Tôi không gặp lại người phụ nữ ấy từ lần thưa chuyện với mẹ nữa. Bà ta đã tan biến trong cuộc đời tôi.
Tôi ngồi trong chiếc xe ô tô của mình, chiếc xe tôi phải trả góp hai năm để mua, và theo dõi người đàn ông cũng đã để lại một vết thương trong lòng tôi. Nhiều năm mới gặp lại, anh khiến tôi cảm thấy bủn rủn cả người.
Anh đã thay đổi rồi.
Tôi không thể để anh phát hiện nên tự hoá trang mình thành một người khác. Ngồi yên trong xe, ánh mắt luôn tập trung cao độ. Chiếc điện thoại vừa được Nguyên tặng cũng hoạt động hết công suất. Tôi nghĩ hình ảnh không cần rõ nét, chỉ cần biết anh ta đang gặp những ai, đang làm những gì là được.
Tôi không hình dung được công việc thực sự của Lân, có vẻ như là cũng chẳng bận rộn gì. Buổi sáng anh ta đi uống cà phê và gặp một người phụ nữ trung tuổi. Sau đó hai người chào tạm biệt nhau, tôi lại theo anh đến một toà trung tâm thương mại. Ở đó anh tự mua cho mình một đôi giày. Anh đi tiếp đến một quán cà phê khác, gặp gỡ một người phụ nữ lạ và nói chuyện lịch sự.
Lân ngoại tình ư? Tôi bắt đầu đặt ra một câu h
ỏi. Với tính cách của anh ta thì không giống cho lắm. Nhưng người cuối cùng mà anh ta gặp chính là Lan. Dưới sảnh công ty cũ tôi, hai người đứng nói chuyện một lúc rồi cùng đi vào xe.
Tôi theo sát họ, nhưng đến ngã tư thì mất dấu. Tại sao thì chính tôi cũng không biết. Anh ta cố tình sang làn, để một chiếc xe khác chắn tầm nhìn của tôi. Và cứ thế mà thoát khỏi sự đeo bám của tôi.
Đập tay vào vô lăng, tôi bắt đầu cảm thấy phi vụ này hứng thú hơn một chút rồi. Xem ra anh ta cũng thật lắm chiêu trò.
Tôi chợt hiểu ra, chính Nguyệt mới đang là người bị Lân theo dõi. Mọi hành tung của Nguyệt, cách cô ta hành động anh đều nắm bắt được nên mới luôn luôn thoát tội trước cô. Hoá ra đây là một cuộc chiến giữa hai vợ chồng.
Cuối ngày, tôi đem thẻ nhớ có hình ảnh, video đã quay đến chỗ Nguyệt. Cô ta ngồi xem với một vẻ mặt không xúc cảm, tôi nghi ngờ về tính quan trọng của việc mà cô đã nhờ tôi làm. Liệu cô ta có muốn tôi theo dõi Lân thật không?
Xem xong, Nguyệt ngả người ra ghế và nói gọn:
- Vẫn chưa có gì mới lạ. Những người này đều là bạn bè của tôi và anh ta.
- Còn Lan, người mà cô nói cũng đã có trong này. - Tôi chỉ vào máy tính.
Nguyệt lắc đầu:
- Những người trước cũng chỉ ghi được đến thế này, và anh ta có lý do để lách tội. Họ chỉ gặp nhau nói chuyện, chưa có hành động gì đi quá giới hạn. Anh ta nói đó là một cô em gái anh đã chơi thân từ bé. Là thanh mai trúc mã, nếu quả thật hai người ngoại tình thì họ đã phải yêu nhau từ lâu lắm rồi.
Tôi cười nhạt:
- Tôi chưa bao giờ nghe Lân nói anh ta có ai là thanh mai trúc mã cả.
- Cô nói gì cơ?
Tôi liền giật mình, phát hiện ra mình lỡ lời.
- Không có gì, ý tôi là tôi chưa từng nghe người đàn ông nào dùng cái lý do đó để làm lý do thoát tội ngoại tình.
Nguyệt nhún vai:
- Chuyện đó cũng có gì lạ đâu.
Tôi gật đầu, đứng dậy và bảo:
- Ngày mai hẹn cô ở đây.
- Cô có tự tin thắng vụ này không? - Nguyệt đột nhiên hỏi.
Tôi suy nghĩ một lúc mới trả lời:
- Có!
Tôi không có hứng thú với cái chuyện theo dõi một ai đó nếu bản thân không thực sự tò mò với những gì mà họ đang làm. Anh ta ngoại tình thật hay không không có liên quan gì đến tôi, chỉ là tôi muốn chiến thắng.
Như một cách trả thù lại những gì anh đã gây ra cho tôi thôi.
…
Lúc nhìn thấy tôi tới chỗ làm, sếp đã vội vàng đi đến như thể muốn moi thông tin gì đó từ tôi. Tôi vội vàng đưa tay ngăn anh ta lại:
- Em không biết gì đâu, đừng hỏi.
Khuôn mặt của sếp lập tức sa sầm, anh hậm hực đáp:
- Không biết ai là sếp, ai là nhân viên nữa.
Tôi cười:
- Sếp ơi, việc này là của riêng em, số tiền em nhận được em cũng biếu không rồi còn gì.
Mặt của anh ta liền giãn ra, anh khoác vai tôi và bảo:
- Nghe tôi nói đây, công ty chúng ta đúng là một công ty thám tử thật, nhưng đại kỵ là dây vào pháp luật. Em liệu liệu mà làm. Nghe đâu bố cô ta là quan chức cấp cao, anh không muốn chúng ta có hệ luỵ gì.
Tôi vỗ vai anh:
- Đừng lo, mấy việc này em sẽ cẩn thận.
Sếp yên tâm hơn một chút, anh ta rút một tập tiền trong túi ra và đưa cho tôi:
- Cầm lấy, đây là phần của em.
- Ơ…
- Tôi lấy phần của mình rồi, không nhiều lắm đâu. Làm việc công tư phân minh thì mới giữ lại được nhân viên giỏi chứ, phải không?
Tôi cười ngọt ngào với anh ta:
- Chẳng lẽ anh đang tán tỉnh em sao hả sếp?
- Muốn ngủ với tôi hả?
- Em phải từ chối à?
Anh ta cười, buông vai tôi ra rồi vui vẻ nói:
- Bạn tôi có việc tìm em ở văn phòng đấy.
- Bạn anh?
- Là sếp cũ của em còn gì.
Tôi chợt nhớ ra, chính là vị sếp mà tôi đã nói lúc đầu, người tôi có vài lần qua lại.
Anh ta đang ngồi trong văn phòng của sếp, khuôn mặt có vẻ căng thẳng. Để tôi đoán xem anh ta đang gặp chuyện gì. Lấy vợ sao? Hay là vừa bị bồ đá? Tôi đã thôi không còn liên quan gì đến anh ta khi biết anh có người yêu.
- Chào, lâu quá rồi không gặp nhỉ.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, không buồn đứng dậy mà chỉ đá cái ghế ra rồi chỉ xuống:
- Ngồi xuống đi.
Tôi không ngồi xuống đó, mà ngồi lên bàn của sếp, khoanh tay lại hỏi:
- Có chuyện gì? Chúng ta đâu còn ràng buộc gì về mặt tôi tớ nữa.
- Em cũng tuyệt tình quá đó.
- Đủ để dùng thôi.
- Hôm qua tôi có thấy xe của em ở dưới công ty, em đang theo dõi ai à?
Tôi bắt đầu thấy mình đã để lộ cái vụng về khi lần đầu làm thám tử. Ngay cả anh ta cũng nhìn ra tôi đang theo dõi ai, thì Lân có gì mà không phát hiện ra được. Chỉ là không biết anh ta đã biết người đang theo dõi anh là ai hay không.
- Có liên quan gì đến anh à? Tôi đang làm ở công ty thám tử mà.
- Đúng, tôi cũng đã nói qua chuyện này với Điền (sếp của tôi) rồi. Và sáng nay… - Anh ta tự nhiên ngừng lại.
- Sáng nay làm sao?
- Lan đột nhiên xin nghỉ việc.
- Xin nghỉ việc? Tại sao chứ?
- Tôi đang nghi ngờ cô ta đã phát hiện ra.
Tôi im lặng ngẫm nghĩ. Vậy là cả hai người bọn họ đều có dấu hiệu ngoại tình, nếu không thì tại sao họ phải chạy trốn? Tại sao phải xin nghỉ việc kia chứ? Tôi nhếch môi cười hứng thú. Họ sợ bị phát hiện ư?
- Mà trước khi chuyển đi, nghe nói anh và Lan có liên quan gì đến nhau hả?
Cái “liên quan” mà tôi nói đến chắc anh ta hiểu.
Anh cười, lắc đầu:
- Mồi chài cô ta đúng là rất khó. Nhưng bọn anh có đi ăn vài lần.
- Vài lần? Nghe cũng thân thiết đấy.
- Em đang ghen à?
- Không có, tôi thấy tiếc cho anh thôi. Lan xinh gái, ngoan ngoãn, làm vợ thì quá chuẩn!
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ ấy chính là cô ta đã nghỉ việc, mà không ai biết được lý do vì sao. Ngoài ra tôi đang có một cái cớ để nghi ngờ: Cô ta ngoại tình với Lân, và phải nhanh chóng nghỉ việc để tránh tai mắt của tôi.
Lần này thì tôi đã thực sự hiểu tại sao tất cả thám tử trước kia đều phải từ bỏ, vì Lân và Lan đều biết được họ phải làm gì. Và họ đã có đầy đủ kinh nghiệm để tránh mọi sự theo dõi của Nguyệt.
- Anh Chính này.
Sếp cũ của tôi ngẩng đầu, anh ta vừa miên man suy nghĩ điều gì đó.
- Anh có thể nể chút tình riêng mà cho em xem lại hồ sơ hoặc toàn bộ thông tin về Lan được không?
Chính nghi hoặc:
- Để làm gì?
- Để tìm hiểu thôi. Với lại, sao vụ này lại khiến anh lo lắng như thế?
- Không lo lắng sao được khi cậu ta đã để mất nửa số tài sản tích góp vào tay cô ta.
Cả tôi và Chính quay ra nhìn Điền đang tựa người vào thành cửa, khoanh tay nói đầy giễu cợt. Có vẻ như trong chuyện này, anh ta vẫn là người có lợi nhất khi đã ăn được một phần ba số tiền làm thám tử của tôi.
…
Ngồi trong phòng, tôi xem lại một vài chi tiết trong hồ sơ.
Lan là con gái của một ông giáo đã về hưu, mẹ cô thì là công nhân viên chức bình thường. Gia đình không thể cơ bản hơn. Từ bé đến lớn Lan đều không có gì nổi trội trong việc học tập, nhưng dung mạo của cô thì luôn luôn trở thành vấn đề được quan tâm của các chàng trai. Và xinh thì thường kéo theo rất nhiều tai tiếng.
Ý thức được điều đó, bố mẹ cô khá khó tính trong các mối quan hệ, hay như sinh hoạt thường ngày của cô. Lan ít khi công khai với mọi người chuyện tình cảm của mình, cô cũng rất ít khi gần gũi với một người khác giới nào đó. Nhưng không hiểu sao những lời đồn vẫn xuất hiện.
Dạo gần đây nhất là chuyện ngoại tình với sếp tổng, khi anh ta đã có người yêu. Có vẻ như chuyện đó là đúng, vì chính anh ta đã nói hai người có đi ăn vài lần. Nhưng cô ta lại tiếp cận chỉ để lừa tiền của anh. Mà lại lừa một cách hợp pháp, công khai khiến anh ta đau đầu.
Sau đó Lan từ tốn xin nghỉ việc ngay sau ngày tôi theo dõi cô và Lân.
Mọi chuyện hình như đang ngày một phức tạp hơn thì phải, tôi có nên nói chuyện này cho Nguyệt biết không? Nhưng tôi vẫn chẳng hiểu được là số tiền đó được dùng cho ai? Cho mình cô ta sao? Lân là rể của một gia đình giàu có, họ không cho anh tiền nhưng cũng không để anh thiếu một thứ gì. Tại sao anh phải ngoại tình với một người con gái lừa đảo chứ?
Thật kỳ lạ, câu chuyện này thật quá kỳ lạ.
Tôi không phát hiện ra được, càng ngày mình càng bị cuốn sâu vào.
DING!
Nguyệt gửi tin nhắn đến, ngắn gọn như một dòng thông báo: Họ sẽ tới khách sạn Ocean vào 8h tối nay.
Nếu cô ta biết sao cô ta lại không tự mình đi?
Tôi chợt hiểu ra, chính Nguyệt mới đang là người bị Lân theo dõi. Mọi hành tung của Nguyệt, cách cô ta hành động anh đều nắm bắt được nên mới luôn luôn thoát tội trước cô. Hoá ra đây là một cuộc chiến giữa hai vợ chồng.
Theo: Mai Sương (Khám Phá)
Ai là kẻ ngoại tình (phần 2)
Reviewed by Dương Your
on
tháng 8 04, 2018
Rating: