Ai là kẻ ngoại tình (phần 1)

Tôi có một nguyên tắc đó chính là không ngủ với đàn ông đã có vợ, có con không có vợ thì phải xem xét. Nói chung phải là những người đàn ông không thuộc về ai cả.

Hà Nội, năm 2018.

Đám người trong công ty đang đồn ầm lên chuyện Lan đang ngoại tình với sếp tổng. Hai con người vốn nhiều tai tiếng từ xưa đến giờ. Một ngàn lẻ một chuyện đáng bàn, thì chuyện gây chú ý cho người ta nhất là chuyện người này cặp với người kia, người kia lại bỏ người này.

Tôi thì không quan tâm mấy, vấn đề duy nhất mà tôi quan tâm đó chính là chuyện bên cạnh mình có bao nhiêu người đàn ông. Thời đi học tôi đã được người ta mệnh danh với nhiều cái tên, nói chung nó cũng chẳng hay ho gì nên tôi không tiện kể ra. Tôi yêu nhiều người, có lúc yêu ba người cùng một thời điểm. Đến khi bị phát hiện, họ có thể đá tôi, hoặc là họ đánh tôi vì bị tôi cắm sừng. Nhưng tôi chưa bao giờ yêu họ, nên không thể nói rằng đó là ngoại tình được.

Có đợt chị gái tôi nghĩ tôi có vấn đề về tâm lý, một dạng tâm lý trong cảm xúc. Tôi bị chứng “thèm đàn ông”. Nghe thì có vẻ buồn cười nhưng đây là bệnh có thật và đã được nghiên cứu đấy. Chị tôi kể trong trường chị có người đã ngất vì thiếu hơi trai. Tôi không đến mức như vậy, tôi chỉ luôn có cảm giác muốn có đàn ông ở bên cạnh. Rồi chị tôi lại nhìn nhận vấn đề và đưa ra kết luận, tôi bị di chứng từ tuổi thơ để lại.

Kể tiếp chuyện Lan và sếp tổng. Tôi biết Lan đã lâu, nhưng cô ấy nhiều tai tiếng chẳng qua là vì quá xinh đẹp thôi, chứ cô ta ngoan đến nỗi trời xanh cũng phải khâm phục. Đợt, tôi có đi ăn uống với phòng của Lan, khoảng 10 giờ thì Lan xin về vì sợ mẹ nói. Cả phòng lại đồn cô ta đi nhà nghỉ với bạn trai. Thế có phải là oan ức không? Miệng lưỡi thiên hạ quả tình quá đáng sợ.

Cho nên sau việc đó tôi đã chuyển đến làm tại một công ty mới, một công ty về thám tử. Các công ty thám tử thì hầu hết chỉ là đi rình mò mấy ông chồng hoặc mấy thằng con trời đánh của các bà các cô, nhưng thu về không ít lời. Tôi làm thư ký cho giám đốc, anh ta có một vợ hai con. Vợ anh ta tôi chưa gặp bao giờ, nhưng nghe nói cũng là một bà la sát thứ thiệt.

- Em đừng có nghe thiên hạ phán bừa, tôi đây chưa bao giờ sợ vợ. - Sếp vênh cái cằm lún phún râu lên, vỗ ngực và nói.

Tôi chỉ mỉm cười, các ngón tay bắt đầu gõ nhẹ lên mặt bàn.

- Em sẽ không ngủ với anh. Thế đi.

Tôi có một nguyên tắc đó chính là không ngủ với đàn ông đã có vợ, có con không có vợ thì phải xem xét. Nói chung phải là những người đàn ông không thuộc về ai cả.

ai là kẻ ngoại tình
Ảnh minh họa

Ở công ty trước, tôi có ngủ với sếp. Người sếp đó giới thiệu tôi qua đây, tôi nghĩ chắc anh ta cũng chỉ muốn ngủ với tôi thôi chứ việc này đâu nhất thiết phải tuyển thư ký.

Anh ta chưng hửng:

- Sao lại nói thẳng thế? Có người khác nghe thấy thì sao?

Tôi bật cười:

- Hoá ra là anh sợ vợ thật.

Nhưng tôi vẫn ở lại công ty đó vì thấy nó khá thú vị. Chủ yếu là các câu chuyện mà người khác đem lại. Ngày làm tám tiếng, thứ bảy chủ nhật được nghỉ thoải mái. Chưa kể sếp cũng ưa tôi, tuy anh ta hơi háo sắc nhưng cũng là một người tốt.

Thi thoảng có gặp anh ta đang trêu ghẹo mấy em tổng đài viên xinh tươi, tôi lại ra khoác vai bảo:

- Vợ anh vừa gọi điện hỏi đấy.

Anh ta nhíu mày mắng tôi te tua, tôi chỉ cười khoái trá.

Đúng thế, tôi vẫn mắc cái bệnh phải có đàn ông ở bên cạnh. Tôi đang yêu một anh chàng làm bên truyền thông, đẹp trai, giỏi giang, cũng gọi là tâm lý. Hằng ngày anh ta vẫn đưa tôi đi làm, tối đón về. Tất cả những việc này đều chỉ nhằm mục đích của anh: Chúng tôi sẽ sống cùng với nhau để anh không phải mất thời gian đưa đón tôi.

Tôi không bao giờ để đàn ông ngủ lại qua đêm cùng mình. Chẳng hiểu vì sao, tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Một ngày như bao nhiêu ngày khác, anh đưa tôi đi làm rồi đưa cho tôi một chiếc Iphone X, anh nói thản nhiên:

- Mua tặng em này. Thấy điện thoại em bị vỡ màn hình rồi.

- Vẫn dùng được mà nhỉ.

- Em cứ nhận đi, anh tặng.

Tôi nhún vai, cầm lấy, hôn lên má anh rồi nói vội trước khi xuống xe:

- Cảm ơn.

Công ty thám tử nghe có vẻ bí hiểm, hoành tráng là vậy, nhưng khách đến chỉ là mấy người phụ nữ đến kể chuyện đời, chuyện gia đình, khóc lóc xin giúp đỡ “cứu rỗi gia đình đang chuẩn bị tan vỡ.”

Lúc tôi bước vào phòng sếp thì một người phụ nữ đang sụt sùi chấm nước mắt kể khổ:

- Anh ta đang lừa dối em. Anh nói xem, một người đàn ông có thể đi đâu cả đêm khi mà không công việc, không bạn bè? Em còn tìm thấy trên xe anh ta một số vật dụng của phụ nữ. Anh ta còn lạnh nhạt với em nữa, nhiều khi tức giận lại chửi mắng em dù em chẳng làm gì sai.

- Vì cô phiền quá đó! - Tôi đi vào.

Người đàn bà ngẩng đầu lên nhìn tôi. Sếp tổng nháy mắt như muốn tôi giúp đỡ. Đống giấy trên bàn anh ta đang ngày một nhiều lên.

- Cô là ai? - cô ta hỏi.

- Thế cô đã bao giờ nhìn thấy mặt người phụ nữ đó chưa?

- Cần gì phải nhìn thấy mặt? Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn luôn đúng. Còn chưa kể, anh ta lúc nào cũng nói chuyện điện thoại, nhắn tin cười cợt với ai đó.

Tôi nhún vai:

- Thói quen của một người đàn ông đào hoa thôi mà.

- Cô thì biết cái gì mà nói? - Người đàn bà đập bàn đứng dậy.

Đúng lúc ấy có một người mở cửa bước vào. Cô ta xinh đẹp, mang mùi của một người giàu có. Chiếc kính râm đắt tiền được cô ta gỡ xuống, để lộ đôi mắt được kẻ sắc sảo. Người phụ nữ gài kính lên trên đầu, đặt túi xách xuống bàn, chống một tay rồi ngồi xuống vắt vẻo đôi chân dài của mình lên nhau, cô nghiêng đầu nhìn tôi:

- Cô có phải là Ngọc Anh?

Tôi nghiêng đầu, không nghĩ ra được là mình có quen một người như thế này.

Người đàn bà kia đã ngừng khóc từ bao giờ, còn sếp thì cũng nhíu mày nhìn tôi như muốn hỏi: Ai thế?

- Phải, tôi là Ngọc Anh.

- Tôi được người này giới thiệu đến.

Người phụ nữ đẩy một cái danh thiếp đến, tôi nhìn qua cũng biết đó là danh thiếp của bạn trai tôi.

Người phụ nữ nói:

- Tôi và anh ấy là bạn học, hôm nọ đi họp lớp gặp lại, tôi có hỏi muốn tìm một người uy tín và tài giỏi để theo dõi chồng mình. Anh ta liền giới thiệu cô.

Tôi tự chỉ tay vào mình:

- Tôi sao?

Cô ta gật đầu.

- Phải, anh ta rất chắc chắn. Là cô!

Tôi tỏ vẻ hồ nghi, nhưng cô ta không cho tôi thời gian để suy nghĩ nữa. Cô nói gọn:

- Tôi muốn thuê cô theo dõi chồng tôi.

- Tôi chưa từng làm việc này.

- Tôi không quan tâm, tôi có niềm tin vào cô.

- Để tôi hỏi sếp đã.

Sếp tôi thì như bị cô ta hớp hồn từ lâu rồi, gật đầu ngay tắp lự:

- Ngọc Anh là thám tử chuyên nghiệp bậc nhất của chúng tôi đấy. Tuy không được đào tạo bài bản nhưng cô ta khéo léo thì miễn bàn.

Tôi trợn mắt lên nhìn anh ta như nhìn một con quái vật. Anh ta đang nói cái gì thế? Sao có thể phóng đại lên đến mức ấy?!

Người phụ nữ gật đầu hài lòng:

- Vậy là tôi đã tìm đúng người rồi.

Người phụ nữ lấy điện thoại ra, mở lên rồi đưa cho tôi xem:

- Đó là chồng tôi. Anh ta đang ngoại tình với một người làm ở công ty cũ của cô Lan. Đó cũng chính là lý do tôi tin tưởng và muốn thuê cô!

Cô ta còn biết cả chuyện Lan và tôi từng là đồng nghiệp của nhau? Đột nhiên tôi có một dự cảm không tốt lắm về người phụ nữ này.

Tôi im lặng nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại, trái tim đột nhiên đập dữ dội. Những cảm xúc bắt đầu trào ra như sóng. Không phải vì những thông tin cô ta vừa cung cấp, cũng không phải là vì những chồng cô ta quá đẹp trai.

Mà là vì người trong anh chính là anh ta. Người đã gây ra cho tôi nỗi đau sâu kín nhất.

Người tình đầu tiên của tôi.

Tôi không biết được rằng mình đang rơi vào chuyện gì nữa, nhưng tôi thấy tò mò. Một sự tò mò quái đản và rất khó hình dung. Người phụ nữ này, người tình đã cũ, và cái danh thám tử chết tiệt này nữa.

Gì thì gì, tôi tự bảo mình không nên dính vào những vụ như thế này. Gặp lại người cũ sao? Mặc kệ sếp vẫn đang trưng cái vẻ háo hứng đó nhìn tôi, tôi nói rất kiên quyết với người phụ nữ rằng:

- Tôi không làm, cô tìm ai đó khác đi.

Ông sếp lập tức quay sang người phụ nữ khóc lóc vừa rồi và bảo:

- Chị có thể ra ngoài đợi tôi một chút không?

Người phụ nữ có vẻ không hài lòng nhưng vẫn phải làm theo. Khi cô ta đi ra thì anh đứng dậy, bước đến chỗ tôi và người vẫn đang mang vẻ mặt rất tự tin kia, như thể tôi sẽ làm cho cô ta không bằng. Anh nói:

- Như tôi đã nói, Ngọc Anh là một thám tử giỏi bậc nhất ở đây. Vậy nên cô ấy cũng khá khó tính…

Sếp tôi chưa kịp nói hết câu, cô ta đã rút ngay trong túi một xấp tiền mệnh giá 500.000 dày cộp khiếp sếp càng thêm “mù loà”.

- Tôi không muốn nói nhiều, vậy đã đủ chưa? – Cô ta nói.

Nhưng cô ta lại đẩy số tiền đó về phía tôi, ngước nhìn và bảo:

- Tôi thuê riêng cô, không liên quan gì đến cái công ty khỉ gió này.

Sếp như nhận một gáo nước lạnh, anh ta chống tay vào hông rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà. Tôi thì chỉ biết phì cười. Sếp ơi là sếp, xem như hôm nay tài năng marketing của anh gặp xui xẻo đi.

Tôi nhìn đống tiền một lúc lâu, đưa tay cầm lấy rồi xem xét. Cô ta rất giàu sao? Hay là anh ta giàu? Lúc tôi và anh ta còn ở bên nhau, thì một đồng anh cũng không có.

Tôi nói:

- Tại sao cô cần phải theo dõi? Nếu anh ta ngoại tình thì cứ bỏ quách đi cho xong.

Người phụ nữ cười nhạt, đứng dậy rồi khoác túi:

- Tôi chỉ muốn có đầy đủ bằng chứng. Anh ta vẫn đủ sức để chối bỏ được những hành động của mình. - Ý cô là sao?

- Tôi cần cô thu thập hình ảnh, bằng chứng như mọi thám tử làm. Còn mục đích của tôi, là dùng những hình ảnh bằng chứng đó để bỏ anh ta.

Tôi im lặng, thấy mục đích này dần gây cho mình một sự hứng thú. Cô ta khác hoàn toàn với đám đàn bà đến đây để thuê thám tử. Dù trong đôi mắt sắc sảo kia là một nỗi u buồn, nhưng tôi không chắc nó là do hôn nhân.

Trước khi rời đi, người phụ nữ nói thêm:

- Có một yêu cầu đặc biệt cho cô, ấy là đừng bao giờ để anh ta phát hiện.

Cái này không cần cô ta nhắc, nhưng tôi đâu có đồng ý làm việc cho cô ta nhỉ.

- Nếu cô làm, thì hãy gọi điện cho tôi. Danh thiếp được kẹp trong đống tiền.

Rồi người phụ nữ đeo lại kính râm và rời đi. Những cử chỉ, lời nói, điệu bộ của cô ta đều cho thấy cô rất tự tin vào cuộc sống của mình. Tôi nhìn cô ta thật lâu, tự hỏi một người như Lân lại có thể lấy cô ta làm vợ? Nhưng tôi đã nói thời thế đã thay đổi. Biết đâu tên ngốc ấy cũng đã thay đổi rồi.

Cứ mỗi lần nhớ về anh ta, tôi lại thấy đau lòng. Là đau theo nghĩa đen. Tim của tôi hình như có vấn đề với người đàn ông này thì phải.

Cánh cửa vừa đóng lại, sếp vội quay sang nhìn tôi, vẻ mặt năn nỉ.

- Giúp tôi vụ này đi. Em làm được mà.

Tôi mỉm cười:

- Cô ta thuê riêng em thì sao anh lại quan tâm? Cũng đâu có được tiền gì?

Sếp trợn mắt:

- Này không định chia chác hả? Em vô tình quá đó.

- Anh muốn bao nhiêu?

- Tuỳ em!

- Câu này đã thấy nguy hiểm rồi.

Khi sếp còn đang chờ đợi, tôi liền vứt xấp tiền xuống trước mặt anh rồi quay người:

- Lấy bao nhiêu anh cần đi.

- Thế vụ này em có nhận không?

Tôi vẫy tay chào sếp.

Tôi chưa nghĩ được xem mình có làm được vụ này không. Không phải tôi còn yêu anh ta, chỉ là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng thôi. Đây là người đàn ông đầu tiên và cũng là duy nhất dám nói lời chia tay tôi. Trước đến giờ, chỉ có tôi mới có quyền quyết định tình yêu của mình, chỉ có tôi được quyền lên tiếng nói chia tay.

Hay cô ta có âm mưu gì dành cho tôi? Đột nhiên trong đầu tôi hiện lên một câu hỏi. Nhưng đầu mối của chuyện này lại là bạn trai tôi, chính anh ta đã giới thiệu tôi cho cô ấy.

Dừng lại ngay trước ban công của công ty, tôi nhìn xa xăm xuống thành phố chật chội này. Tôi là người Hà Nội, nhưng quê nội ở Nam định. Bạn trai tôi cùng quê, anh ta lên Hà Nội lập nghiệp từ năm mười tám tuổi. Vì thế nên chúng tôi mới nên duyên.

Những quá khứ trước kia giữa tôi và Lân lại hiện về. Điều gì đã khơi lại trong tôi quá nhiều như thế này? Hình ảnh tôi tay trong tay với anh ấy lại hiện về, rõ nét đến đáng sợ!

Điện thoại reo lên những giai điệu sôi động, tôi đưa lên tai và nói:

- Tại sao anh lại giới thiệu em cho người đó?

Bạn trai tôi cười giả lả:

- Em không thích sao? Anh thấy em hợp làm thám tử nên muốn em thử sức thôi.

- Đây không phải là chuyện để đùa đâu.

- Anh không đùa. Anh là người có mắt nhìn người đấy Ngọc Anh à. Sao? Em có nhận lời không? Cô ta là kẻ có tiền, cứ nói bao nhiêu em thích.

- Cô ta giàu lắm sao?

- Phải. Bố cô ta là ông lớn đấy. Em không cần phải suy nghĩ gì về tiền bạc đâu.

- Anh thấy em đã bao giờ suy nghĩ về tiền bạc chưa?

- Thì anh cứ nói vậy. Chúng ta đang cố gắng vì tương lai mà.

Tôi hít một hơi thật sâu, những ngón tay đặt lên thành lan can rồi nói:

- Chia tay đi.

- Hả?

- Chia tay đi Nguyên.

Một hồi im lặng diễn ra khiến cho tôi có cảm giác anh ta đang tiêu hoá câu nói vừa rồi.

Ngay sau đó anh ta thốt lên một câu mà tôi có thể đoán được:

- Em nói cái gì vậy? Điên rồi sao?

- Em vốn điên mà. Em nghĩ chúng ta nên chia tay, em không cần một người không tôn trọng em, tự quyết định mọi thứ và còn nữa, em chưa bao giờ nghĩ gì đến chuyện tương lai với anh.

Tôi không đợi anh có đồng ý hay không mà ngắt máy. Dã man hơn là cho số điện thoại của anh vào blacklist. Trước giờ chia tay một ai tôi không cần giải thích gì nhiều, chỉ là đưa ra cho anh ta một cái lý do rồi thôi. Anh ta tin hay không, chấp nhận hay không cũng mặc. Bởi vì người muốn chia tay vẫn là tôi. Khi người ta đã muốn, có nói bao nhiêu lời cũng vậy thôi.

Đàn ông trước giờ đều tự cho mình nằm cửa trên trong tình cảm, nhưng không có nghĩa là được quyết định mọi điều. Anh ta không biết mình đã gây ra tội gì với tôi đâu. Thám tử sao? Nhảm nhí!



Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đồng ý theo dõi chồng người phụ nữ kia. Không phải theo phong cách của một thám tử. Tôi nói tôi sẽ thu thập đủ bằng chứng anh ta đang ngoại tình, bù lại, cô ta cũng phải thuyết phục tôi có cảm giác như anh ta đang ngoại tình.

Vậy là hai chúng tôi có một buổi gặp gỡ tại quán cà phê vào buổi tối. Người phụ nữ đẩy về phía tôi một cái túi, tôi mở ra xem. Bên trong là một cái quần tất, một đôi bông tai, nước hoa, ngay cả tóc được bọc trong túi zip. Xem ra nghiệp vụ thám tử của cô ta cũng tốt đáo để.

- Chồng cô có điều gì khả nghi không?

- Như thế này chưa đủ khả nghi sao?

- Đó chính là điểm khiến chúng ta bị cho là suy nghĩ cảm tính đấy. Cô nên nghĩ theo hướng khác nữa, những hướng có thể xảy ra. Biết đâu tất cả chỉ là một sự trùng hợp.

- Tôi không cho rằng nó xảy đến nhiều lần thế đâu.

Tôi gật đầu:

- Được rồi, tôi sẽ nhận. Cô tên là gì?

- Nguyệt. Tôi biết tên cô.

- Cứ vậy đi, tôi sẽ gửi ảnh về anh ta mỗi ngày cho cô.

- Cô biết tại sao tôi chọn cô không?

Khi tôi đang định rời đi thì câu hỏi đó khiến tôi phải khựng lại.

Nguyệt khuấy nhẹ tách cà phê và nói:

- Những thám tử trước đều đã bị anh ta phát hiện. Đó là lý do tôi nói với cô, tuyệt đối không được để anh ta biết.

Tôi mỉm cười:

- Tôi cũng có lý do để bắt mình làm điều đó.

- Vậy là tốt!

Tôi không biết được rằng mình đang rơi vào chuyện gì nữa, nhưng tôi thấy tò mò. Một sự tò mò quái đản và rất khó hình dung. Người phụ nữ này, người tình đã cũ, và cái danh thám tử chết tiệt này nữa. Con người của tôi đã được định hình từ bé là lúc nào cũng dễ bị cuốn vào mấy chuyện kỳ quái.

Có thể vì thế nên tôi mới gặp phải cái chuyện kinh khủng khi còn rất bé, dẫn đến việc lúc nào cũng cần đàn ông ở bên cạnh.

Tôi bị một người phụ nữ lạm dụng.

Theo Mai Sương (Khám Phá)

Ai là kẻ ngoại tình (phần 1) Ai là kẻ ngoại tình (phần 1) Reviewed by Dương Your on tháng 8 04, 2018 Rating: 5
Được tạo bởi Blogger.