Đâu phải chúng ta chưa từng gần gũi bao giờ! Có phải do tôi nhạy cảm quá không mà câu này nghe đầy ý vị. Tôi lùi lại một bước, lắc đầu với anh:
- Hôm nay em hơi mệt, anh tập cùng thầy giáo nhé?
Thành vẫn không thay đổi sắc mặt, nói:
- Em đang ngại anh à?
Tôi càng bối rối hơn:
- Không, làm gì có. Em không khoẻ thật mà.
- Em vừa plank năm mươi phần trăm khoảng hai mươi giây đấy. Không khoẻ thật sao?
Phải nói rằng tôi rất có năng khiếu về Yoga, ngay cả thầy giáo cũng phải nói thế. Cơ thể tôi rất mềm, động tác dẻo có thể làm tốt. Sức bền cũng khá vì biết thở và biết dùng bụng. Xem ra Thành rất để ý tôi nên mới nhận ra điều này.
Tôi đỏ mặt, không biết phải nói sao với anh nữa. Chẳng lẽ lại thẳng thừng rằng tôi không muốn tập đôi cùng anh!
Thấy tôi bối rối, Thành chỉ bật cười. Anh giơ tay lên với thầy giáo, tôi để ý ngón tay áp út của anh có đeo nhẫn cưới.
- Thầy ơi, hôm nay em nghỉ sớm. Thầy tập với Thanh nhé.
Rồi anh nháy mắt với tôi:
- Tha cho em đó!
Lại một câu đầy tình ý nữa. Dù Thành trước giờ đều là người nói chuyện rất khiến người ta phải suy nghĩ, nhưng tôi không cho rằng anh sẽ nói chuyện với bạn gái cũ như hồi hai đứa còn yêu nhau thế này. Vợ anh ta mà biết thì sao nhỉ?
Tập xong, tôi cùng Yến đi ăn phở. Yến vẫn trêu tôi về vụ của Thành, nhưng tôi ngó lơ. Nhìn bát phở đầy ụ, tôi vớt cho con Yến một nửa và bảo:
- Đêm nay tao ngủ với mày nhé?
- Tao thì không sao, nhưng còn ông Việt?
Tôi tặc lưỡi:
- Kệ xác lão. Tao chán rồi.
- Chán thật rồi? Vì bị anh Thành làm cho choáng váng hả?
Tôi lườm Yến:
- Đừng có nhắc đến anh ta nữa. Đời tao còn chưa đủ khổ khi vấp phải anh ta hả?
Yến đáp tỉnh bơ:
- Là mày dại thôi. Thời ấy tao đã bảo mày là Thành có vợ rồi, mà mày vẫn cứ lao vào đấy chứ.
Hồi đó, Thành đã lấy vợ nhưng chúng tôi vẫn lao vào nhau như những con thiêu thân. Biết chết mà chẳng màng. Thành từng có lúc ra quyết định bỏ vợ vì tôi, sau đó tôi đã hạ quyết tâm chia tay anh. Một phần vì lương tâm cắn dứt, một phần vì tôi thấy tình yêu này sẽ chẳng đi đến đâu cả. Người ta bảo tất cả những kẻ thứ ba đều chẳng có hồi kết nào tốt đẹp. Tôi thấy cũng đúng. Cứ nhìn tôi đây là biết. Hồi kết này của tôi giống như một vệt đen dơ dáy.
Chúng tôi kết thúc như thế, không cãi vã, không xung đột. Thành trở về sống bên người vợ của mình. Tôi chưa từng gặp vợ Thành, cũng không dám gặp. Tôi cắt đứt toàn bộ liên lạc với anh, cố gắng trong ba năm trời, cho đến gần đây nhân duyên run rủi thế nào lại khiến tôi gặp lại anh.
Và giờ thì một lần nữa, anh như muốn chạm vào cuộc sống của tôi.
Tôi nhìn sang chiếc điện thoại của mình, nó vẫn im lìm. Việt không gọi điện, cũng chẳng nhắn tin. Anh ta không hề lo lắng cho sự sống chết của tôi. Thầm cười nhạt, tôi đang dần cảm thấy mất niềm tin vào cuộc hôn nhân này. Liệu người đàn ông ấy có yêu tôi thật lòng như anh ta vẫn nói hay không?
- Về thôi, đêm nay tao sẽ tá túc mày. Tính lãi rẻ thôi.
Tự nhiên tôi thấy buồn, không cười nổi với câu nói đùa của Yến nữa. Hà Nội lúc này đang là chín giờ tối, chúng tôi đang ở Trần Phú ăn phở đêm. Trời mưa nên đường phố vắng tanh. Khoảng trống trong lòng tôi hiện ra rõ hơn, lạnh lẽo khôn cùng.
Rất đột ngột, tôi oà lên khóc. Yến quay sang nhìn tôi, nó hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi cũng hiểu ra, ôm tôi vào lòng. Nó vỗ lưng cho tôi và bảo:
- Đừng buồn Thanh, đừng buồn.
- Tao phải làm sao bây giờ hả Yến? Tao muốn con của tao, mọi thứ khác đều mông lung cả.
- Thế thì mày phải mạnh mẽ hơn nữa. Không được phép yếu đuối, không được phép nhún nhường. Như cái cách mày vẫn nói cho tao lúc chiều ấy.
- Tao sợ lắm, tao sợ họ sẽ cướp con của tao đi.
- Chẳng ai cướp được khi mày vẫn còn sống. Thành hay bại chỉ nằm ở mày thôi.
Khóc mãi, khóc hết nước mắt rồi Yến đưa tôi về nhà. Nó bình thường vẫn hay trêu chọc, nói năng bỗ bã với tôi nhưng khi tôi buồn thì nó vẫn sẽ hiền lành và chiều chuộng. Con bé thuê một nhà trọ khá rộng rãi, không biết đã đưa anh nào về nhà chưa mà tôi thấy có gạt tàn trên cửa sổ.
Nó cười nói:
- Mày nghĩ tao còn trong trắng lắm à?
- Cũng phải.
- Nhưng gạt tàn đó là của tao.
Tôi mở to mắt, ngạc nhiên:
- Mày hút thuốc á?
Nó nhún vai:
- Có gì lạ đâu chứ? Tao cũng có lúc cần đến thuốc lá. Như một cách cân bằng thôi.
- Vậy tao hút có được không?
Tôi cũng cần cân bằng, và tôi nghĩ chắc hút thuốc cũng chẳng có gì ghê gớm vào thời đại này nữa.
Nhưng Yến lại cất gạt tàn đi rồi bảo:
- Hút con khỉ. Mày còn phải nuôi con, còn phải có con. Thuốc lá không tốt.
- Thế sao mày hút? - Tôi vặc lại.
Yến chưa kịp trả lời thì từ ngoài cửa đang có tiếng đập cửa UỲNH UỲNH khiến cả hai đứa hốt hoảng.
Yến bình tĩnh hơn tôi được đôi chút, nó vào trong bếp lấy con dao rồi ra mở cửa. Sao con bé này lại bạo gan như thế cơ chứ.
Yến đợi người bên ngoài đập cửa thêm rồi mới bắt đầu mở. Việt bất ngờ xô mạnh vào khiến Yến ngã nhào ra, con dao trong tay rơi lộp cộp xuống sàn. Anh ta chẳng thèm đến ý, lao một mạch về phía tôi rồi tát một cái thật mạnh.
Tôi chỉ kịp hét lên một tiếng, cả người vật xuống đệm theo lực của cái tát đó. Một bên tai tôi ù cả đi, đầu óc quay mòng mòng.
- Ai cho cô đi qua đêm thế hả? Chỉ có loại đĩ điếm mới làm vậy. Cô là vợ tôi mà cô lại dám à?
Yến đứng dậy được, cô ta kéo tay Việt, hung hăng nói:
- Sao anh đánh nó?
Tôi thì không phản ứng gì, chỉ ôm mặt nằm trên giường như thế. Trong tai tôi vẫn lùng bùng những âm thanh rất khó chịu. Một bên mặt tôi bắt đầu nóng ran lên, nước mắt chảy xuôi xuống. Tôi không dám ngẩng lên nhìn chồng nữa. Anh ấy vừa nói tôi là loại gì? Đĩ điếm sao?
Việt hất tay Yến ra, chỉ tay vào mặt nó mà nói không kiêng nể:
- Đừng có xen vào chuyện gia đình tôi!
Yến đẩy Việt ra ngoài:
- Đi về, đừng có đứng trong phòng tôi. Tôi gọi cảnh sát bây giờ.
Nhưng Việt đâu có để yên. Anh ta đến kéo mạnh tôi dậy khiến cánh tay tôi như lìa khỏi cơ thể. Sức mạnh khi tức giận của anh quả thực là quá khủng khiếp. Cùng với đó, anh tiếp tục mắng nhiếc tôi:
- Buổi sáng thì đánh mẹ chồng, còn giận dỗi lấy cớ để đi qua đêm. Cô được lắm Thanh.
Đến lúc này thì tôi không chịu nổi nữa, hét lên một tiếng, vùng ra khỏi anh. Tôi vừa khóc vừa quát:
- Đồ khốn, tôi đã nói tôi không đánh mẹ anh. Tôi chưa bao giờ muốn làm gì hại gia đình anh cả. Nếu anh muốn thì ly hôn đi, tôi sẽ nuôi con. Tôi không cần sống một cuộc sống nhục nhã như thế này nữa.
Cả Yến và Việt nhìn tôi, không gian trở nên im lặng lạ kỳ. Chưa bao giờ tôi nhắc đến hai từ “ly hôn” trước mặt Việt, dù tôi có tức giận thế nào tôi vẫn cố kìm nén xuống. Vậy mà…
Tiếng nấc của tôi thi thoảng lại vang lên. Đúng thế, tôi không muốn sống thế này nữa. Dù cho ai nói gì, phán xét gì tôi cũng mặc kệ.
Việt lấy lại được bình tĩnh, anh ta nghiến răng, bước đến kéo tay tôi ra khỏi căn phòng của Yến mặc cho nó khản tiếng gọi phía sau. Tôi không có một chút chống cự nào nữa cả, bàn tay của anh nắm chặt cổ tay tôi. Tôi biết, mỗi khi tức giận tột đỉnh, anh thường im lặng và muốn sử dụng bạo lực.
Về đến nhà, Việt trói tay và chân của tôi lại, anh đặt tôi lên trên giường. Tôi chưa bao giờ bị đối xử như thế, chỉ biết hét lên đầy sợ hãi.
- Thả tôi ra, anh làm gì vậy?
Việt đứng nhìn xuống tôi như nhìn một món đồ mà anh sở hữu. Anh nói đầy cao ngạo:
- Đây là hình phạt của cô. Đêm nay suy nghĩ về những điều mình làm đi.
- Hình phạt? Anh đang sử dụng bạo lực với tôi đấy.
- Sử dụng bạo lực với một kẻ không biết điều, độc ác thì có gì là sai? Cô cần phải ăn năn hối lỗi. Bấy lâu nay tôi đã dung túng cho cô quá rồi.
Tôi cố gắng giãy giụa để thoát khỏi anh ta, nhưng không được. Cuối cùng thì Việt vẫn nghĩ rằng mình đúng, gia đình anh đúng. Vừa sợ lại vừa đau đớn, tôi cảm thấy bóng tối như đang bao trùm lấy mình. Bất cứ người vợ nào ở trong hoàn cảnh của tôi đều sẽ giống như vậy. Tôi nằm nhìn lên trần nhà, và nhớ về những tháng ngày mà tôi và Việt còn chưa cưới. Anh ta nâng niu tôi như thế nào. Tôi là đứa cả tin, lại chịu một nỗi đau về cuộc tình trước, lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là Việt tốt. Mình có thể lấy anh ta được.
Nhưng người ta nói rất đúng, hôn nhân là một tấm gương phản chiếu sự thật về người mà mình yêu. Mọi lớp mặt nạ, mọi hình mẫu lý tưởng về người đó sụp đổ, để lộ ra một con người độc đoán, gia trưởng và vũ phu thì cũng là lúc tôi nhận ra đã quá muộn rồi. Tôi không có quyền gì trong gia đình này cả.
Lúc mới yêu, gặp bố mẹ của Việt họ cũng giống như bố mẹ tôi vậy. Họ tỏ ra quý mến tôi. Rồi chưa về làm dâu một câu con, hai câu mẹ, ba câu bố. Tôi nghĩ có lẽ họ yêu thương mình thật. Nhưng đến ngày cử hành hôn lễ, mẹ chồng tôi mới hiện nguyên hình là một người đàn bà ích kỷ, keo kiệt và trọng nam khinh nữ.
Ngay cả bố mẹ ruột của tôi cũng bị họ lừa. Lúc nào cũng bênh họ chằm chặp. Mẹ chồng tôi gọi điện phàn nàn lại hết lời xin lỗi dù chẳng phải lỗi của họ. Tôi được nuôi dạy tử tế, biết điều, biết nhẫn nhịn, nhưng về gia đình này lại bị gọi là đĩ điếm, là loại không được bố mẹ nuôi dạy. Thử nói mà xem, có ai không tủi giận khi ở trong hoàn cảnh này?
Mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu trở nên yên lặng, Việt đã ra ngoài ghế ngủ. Tôi ở trong tình trạng bị trói chặt, người mệt lả, một bên mặt vẫn rát vì cát tát mạnh của chồng. Tất cả những gì để tôi hy vọng vào lúc này chỉ là Khoai. Tôi cố sống cho nó, cô giữ lửa gia đình này cho nó. Còn lại, tôi giống như biết bao người phụ nữ mắc kẹt trong hôn nhân khác, không biết mình là ai, mình sẽ làm gì trong chuyện của mình!
…
Đến tận sáu giờ sáng, khi tôi tỉnh dậy và muốn đi vệ sinh, gọi khản cổ không thấy Việt đâu. Tôi làm tất cả mọi cách để lết ra bên ngoài thì phát hiện ra, anh đã không còn ở nhà nữa. Anh đã đi vào lúc nào? Tại sao không cởi trói cho tôi? Tôi cứ hỏi mãi như vậy trong tức giận, nhưng lại chẳng làm được gì.
Lết vào nhà vệ sinh, tôi không làm cách nào cởi quần mình ra được. Cuối cùng là tiểu ngay ra quần. Nhục nhã, kinh tởm, tôi chỉ biết khóc và gào lên như thế. Anh ta bị điên rồi, anh ta là một thằng điên khi trói vợ mình như thế này. Từ lâu tôi đã sống như một vật sở hữu. Người ta nhìn vào vẫn nói rằng tôi thật may mắn khi được về gia đình này. Nhìn đi, như thế này mà gọi là may mắn?
Anh ta muốn vứt bỏ tôi chết trong nhà. Cuối cùng, tôi bò đến gian bếp trong cái mùi của nước tiểu, bặm môi với lấy con dao và tự giải cứu cho mình. Toàn bộ quá trình đó nói thì nhanh nhưng tôi phải làm trong một tiếng, toát mồ hôi hột.
Xong xuôi, tôi gọi điện ngay cho bố mẹ khóc lóc, kể khổ. Mẹ tôi hốt hoảng bảo:
- Chết, con có sao không?
Tôi được thể vỡ oà ra, đáp:
- Mẹ ơi, con không sống nổi nữa. Con như vật nuôi của họ. Con thấy nhục nhã, mẹ hiểu không? Con thấy nhục nhã.
Tôi nghe thấy giọng của bố bên ngoài giận dữ:
- Dám làm như thế với con nhà này, tôi không bỏ qua chuyện này đâu.
Cuối cùng thì cũng có bố hiểu cho nỗi đau khổ của tôi.
Nhưng mẹ lại thở dài, nói giọng xuôi thuận:
- Vợ chồng có gì đóng cửa bảo nhau, đừng làm ầm mọi chuyện lên người ta cười cho.
- Cười? Mẹ lúc nào cũng chỉ sợ người ta cười. Còn con thì sao? Mình phải sống mà nhìn mặt người khác mãi sao?
- Không phải Thanh ạ, con chỉ đang nghĩ mọi chuyện trước mắt, con nên nghĩ xa xôi thêm một chút được không? Thằng Khoai nó vẫn còn bé, giờ nó thấy bố mẹ, ông bà đánh nhau thì nó sẽ có suy nghĩ gì? Chưa kể tiền nhà chúng ta đổ vào cho họ cũng không ít, con có biết rằng nếu chia tài sản chỉ có mình chúng ta thiệt không? Bố mẹ làm lụng cả đời để muốn con hạnh phúc, muốn con nở mày nở mặt với nhà người ta, nhưng họ lại dùng mưu kế để lừa tiền chúng ta.
- Sao lại lừa tiền hả mẹ?
- Tiền cưới nhà gái của chúng ta cuối cùng phải đưa cho thằng Việt hết, nó không nói gì với con sao?
- Ơ, mẹ nói gì vậy? Con tưởng tiền đó là mẹ cầm?
Mẹ tôi thở hắt, hình như đang quay sang để nói chuyện với bố tôi:
- Ông thấy chưa? Tôi đoán đúng mà. Nó không nói gì với con Thanh, nhà nó ăn chia hết với nhau rồi.
Bố tôi tức giận, quát:
- Ăn cướp giữa ban ngày. Để đấy, mai tôi lên nói chuyện rõ ràng với họ.
Tiền cưới của nhà gái, bố mẹ tôi đã đưa cho Việt theo lời của mẹ chồng vì nghĩ hai vợ chồng sẽ dành dụm để mua nội thất, hoặc lo cho Việt đi học Tiến sĩ. Nhưng… vấn đề chính là tôi không hề biết chuyện này. Đã năm năm trôi qua, chúng tôi bị che mắt và sống trong sự ngu muội với nhau. Bố mẹ tôi vì tin tưởng cũng không hề nói gì với tôi cả.
Cả gia đình tôi như mấy con cừu ngu ngốc, cứ sống trong sự lừa dối, để người khác dắt mũi mà vẫn vui vẻ cung phụng.
Dập máy xuống, tôi đứng yên một lúc, đây là chuyện quái gì? Cuộc sống này rõ ràng đang muốn trêu người tôi.
Nhưng tôi phải sống, phải bám trụ ở cái gia đình này để chiến đấu chứ không phải là hưởng hạnh phúc nữa. Họ đã cướp quá nhiều của tôi, cướp cả thanh xuân, cả tiền bạc, cả con cái… Nếu tôi cứ nhân nhượng với họ, họ sẽ nghĩ tôi chỉ là một con ngốc để họ đang tâm muốn làm gì thì làm.
Lấy quần áo đi tắm rồi ra khỏi nhà, tôi gọi điện cho Yến, chỉ nói ngắn gọn với nó rằng:
- Mày có nhớ tao bảo là tao sẽ tìm một bà thầy bói không?
Từ bên kia, Yến đáp:
- Ờ, sao?
- Tao tìm được rồi. Mày đi với tao nhé.
Một chiếc xe đỗ lại ngay chỗ tôi đứng, cửa kính được kéo xuống. Tôi thấy Thành mỉm cười với mình:
- Ngang qua thấy em đang đợi xe, lên đi, anh sẽ cho em quá giang.
Đây không giống như một lời nói vu vơ, rõ ràng là một câu mệnh lệnh. Tôi ngắt máy, nhìn quanh. Lúc đó trong đầu tôi lướt qua ánh mắt của Việt khi nhìn xuống tôi đang bị trói. Tôi hít một hơi thật sâu, đi vòng qua bên kia, mở cửa và ngồi vào xe của Thành.
- Hôm nay em hơi mệt, anh tập cùng thầy giáo nhé?
Thành vẫn không thay đổi sắc mặt, nói:
- Em đang ngại anh à?
Tôi càng bối rối hơn:
- Không, làm gì có. Em không khoẻ thật mà.
- Em vừa plank năm mươi phần trăm khoảng hai mươi giây đấy. Không khoẻ thật sao?
Phải nói rằng tôi rất có năng khiếu về Yoga, ngay cả thầy giáo cũng phải nói thế. Cơ thể tôi rất mềm, động tác dẻo có thể làm tốt. Sức bền cũng khá vì biết thở và biết dùng bụng. Xem ra Thành rất để ý tôi nên mới nhận ra điều này.
Tôi đỏ mặt, không biết phải nói sao với anh nữa. Chẳng lẽ lại thẳng thừng rằng tôi không muốn tập đôi cùng anh!
Thấy tôi bối rối, Thành chỉ bật cười. Anh giơ tay lên với thầy giáo, tôi để ý ngón tay áp út của anh có đeo nhẫn cưới.
- Thầy ơi, hôm nay em nghỉ sớm. Thầy tập với Thanh nhé.
Rồi anh nháy mắt với tôi:
- Tha cho em đó!
Lại một câu đầy tình ý nữa. Dù Thành trước giờ đều là người nói chuyện rất khiến người ta phải suy nghĩ, nhưng tôi không cho rằng anh sẽ nói chuyện với bạn gái cũ như hồi hai đứa còn yêu nhau thế này. Vợ anh ta mà biết thì sao nhỉ?
Tập xong, tôi cùng Yến đi ăn phở. Yến vẫn trêu tôi về vụ của Thành, nhưng tôi ngó lơ. Nhìn bát phở đầy ụ, tôi vớt cho con Yến một nửa và bảo:
- Đêm nay tao ngủ với mày nhé?
- Tao thì không sao, nhưng còn ông Việt?
Tôi tặc lưỡi:
- Kệ xác lão. Tao chán rồi.
- Chán thật rồi? Vì bị anh Thành làm cho choáng váng hả?
Tôi lườm Yến:
- Đừng có nhắc đến anh ta nữa. Đời tao còn chưa đủ khổ khi vấp phải anh ta hả?
Yến đáp tỉnh bơ:
- Là mày dại thôi. Thời ấy tao đã bảo mày là Thành có vợ rồi, mà mày vẫn cứ lao vào đấy chứ.
Anh để lại trong lòng tôi một sự tổn thương lớn. Dù tôi cũng làm vậy với anh. (Ảnh minh hoạ)
Hồi đó, Thành đã lấy vợ nhưng chúng tôi vẫn lao vào nhau như những con thiêu thân. Biết chết mà chẳng màng. Thành từng có lúc ra quyết định bỏ vợ vì tôi, sau đó tôi đã hạ quyết tâm chia tay anh. Một phần vì lương tâm cắn dứt, một phần vì tôi thấy tình yêu này sẽ chẳng đi đến đâu cả. Người ta bảo tất cả những kẻ thứ ba đều chẳng có hồi kết nào tốt đẹp. Tôi thấy cũng đúng. Cứ nhìn tôi đây là biết. Hồi kết này của tôi giống như một vệt đen dơ dáy.
Chúng tôi kết thúc như thế, không cãi vã, không xung đột. Thành trở về sống bên người vợ của mình. Tôi chưa từng gặp vợ Thành, cũng không dám gặp. Tôi cắt đứt toàn bộ liên lạc với anh, cố gắng trong ba năm trời, cho đến gần đây nhân duyên run rủi thế nào lại khiến tôi gặp lại anh.
Và giờ thì một lần nữa, anh như muốn chạm vào cuộc sống của tôi.
Tôi nhìn sang chiếc điện thoại của mình, nó vẫn im lìm. Việt không gọi điện, cũng chẳng nhắn tin. Anh ta không hề lo lắng cho sự sống chết của tôi. Thầm cười nhạt, tôi đang dần cảm thấy mất niềm tin vào cuộc hôn nhân này. Liệu người đàn ông ấy có yêu tôi thật lòng như anh ta vẫn nói hay không?
- Về thôi, đêm nay tao sẽ tá túc mày. Tính lãi rẻ thôi.
Tự nhiên tôi thấy buồn, không cười nổi với câu nói đùa của Yến nữa. Hà Nội lúc này đang là chín giờ tối, chúng tôi đang ở Trần Phú ăn phở đêm. Trời mưa nên đường phố vắng tanh. Khoảng trống trong lòng tôi hiện ra rõ hơn, lạnh lẽo khôn cùng.
Rất đột ngột, tôi oà lên khóc. Yến quay sang nhìn tôi, nó hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi cũng hiểu ra, ôm tôi vào lòng. Nó vỗ lưng cho tôi và bảo:
- Đừng buồn Thanh, đừng buồn.
- Tao phải làm sao bây giờ hả Yến? Tao muốn con của tao, mọi thứ khác đều mông lung cả.
- Thế thì mày phải mạnh mẽ hơn nữa. Không được phép yếu đuối, không được phép nhún nhường. Như cái cách mày vẫn nói cho tao lúc chiều ấy.
- Tao sợ lắm, tao sợ họ sẽ cướp con của tao đi.
- Chẳng ai cướp được khi mày vẫn còn sống. Thành hay bại chỉ nằm ở mày thôi.
Khóc mãi, khóc hết nước mắt rồi Yến đưa tôi về nhà. Nó bình thường vẫn hay trêu chọc, nói năng bỗ bã với tôi nhưng khi tôi buồn thì nó vẫn sẽ hiền lành và chiều chuộng. Con bé thuê một nhà trọ khá rộng rãi, không biết đã đưa anh nào về nhà chưa mà tôi thấy có gạt tàn trên cửa sổ.
Nó cười nói:
- Mày nghĩ tao còn trong trắng lắm à?
- Cũng phải.
- Nhưng gạt tàn đó là của tao.
Tôi mở to mắt, ngạc nhiên:
- Mày hút thuốc á?
Nó nhún vai:
- Có gì lạ đâu chứ? Tao cũng có lúc cần đến thuốc lá. Như một cách cân bằng thôi.
- Vậy tao hút có được không?
Tôi cũng cần cân bằng, và tôi nghĩ chắc hút thuốc cũng chẳng có gì ghê gớm vào thời đại này nữa.
Nhưng Yến lại cất gạt tàn đi rồi bảo:
- Hút con khỉ. Mày còn phải nuôi con, còn phải có con. Thuốc lá không tốt.
- Thế sao mày hút? - Tôi vặc lại.
Yến chưa kịp trả lời thì từ ngoài cửa đang có tiếng đập cửa UỲNH UỲNH khiến cả hai đứa hốt hoảng.
Yến bình tĩnh hơn tôi được đôi chút, nó vào trong bếp lấy con dao rồi ra mở cửa. Sao con bé này lại bạo gan như thế cơ chứ.
Yến đợi người bên ngoài đập cửa thêm rồi mới bắt đầu mở. Việt bất ngờ xô mạnh vào khiến Yến ngã nhào ra, con dao trong tay rơi lộp cộp xuống sàn. Anh ta chẳng thèm đến ý, lao một mạch về phía tôi rồi tát một cái thật mạnh.
Tôi chỉ kịp hét lên một tiếng, cả người vật xuống đệm theo lực của cái tát đó. Một bên tai tôi ù cả đi, đầu óc quay mòng mòng.
- Ai cho cô đi qua đêm thế hả? Chỉ có loại đĩ điếm mới làm vậy. Cô là vợ tôi mà cô lại dám à?
Yến đứng dậy được, cô ta kéo tay Việt, hung hăng nói:
- Sao anh đánh nó?
Tôi thì không phản ứng gì, chỉ ôm mặt nằm trên giường như thế. Trong tai tôi vẫn lùng bùng những âm thanh rất khó chịu. Một bên mặt tôi bắt đầu nóng ran lên, nước mắt chảy xuôi xuống. Tôi không dám ngẩng lên nhìn chồng nữa. Anh ấy vừa nói tôi là loại gì? Đĩ điếm sao?
Việt hất tay Yến ra, chỉ tay vào mặt nó mà nói không kiêng nể:
- Đừng có xen vào chuyện gia đình tôi!
Yến đẩy Việt ra ngoài:
- Đi về, đừng có đứng trong phòng tôi. Tôi gọi cảnh sát bây giờ.
Nhưng Việt đâu có để yên. Anh ta đến kéo mạnh tôi dậy khiến cánh tay tôi như lìa khỏi cơ thể. Sức mạnh khi tức giận của anh quả thực là quá khủng khiếp. Cùng với đó, anh tiếp tục mắng nhiếc tôi:
- Buổi sáng thì đánh mẹ chồng, còn giận dỗi lấy cớ để đi qua đêm. Cô được lắm Thanh.
Đến lúc này thì tôi không chịu nổi nữa, hét lên một tiếng, vùng ra khỏi anh. Tôi vừa khóc vừa quát:
- Đồ khốn, tôi đã nói tôi không đánh mẹ anh. Tôi chưa bao giờ muốn làm gì hại gia đình anh cả. Nếu anh muốn thì ly hôn đi, tôi sẽ nuôi con. Tôi không cần sống một cuộc sống nhục nhã như thế này nữa.
Cả Yến và Việt nhìn tôi, không gian trở nên im lặng lạ kỳ. Chưa bao giờ tôi nhắc đến hai từ “ly hôn” trước mặt Việt, dù tôi có tức giận thế nào tôi vẫn cố kìm nén xuống. Vậy mà…
Tiếng nấc của tôi thi thoảng lại vang lên. Đúng thế, tôi không muốn sống thế này nữa. Dù cho ai nói gì, phán xét gì tôi cũng mặc kệ.
Việt lấy lại được bình tĩnh, anh ta nghiến răng, bước đến kéo tay tôi ra khỏi căn phòng của Yến mặc cho nó khản tiếng gọi phía sau. Tôi không có một chút chống cự nào nữa cả, bàn tay của anh nắm chặt cổ tay tôi. Tôi biết, mỗi khi tức giận tột đỉnh, anh thường im lặng và muốn sử dụng bạo lực.
Về đến nhà, Việt trói tay và chân của tôi lại, anh đặt tôi lên trên giường. Tôi chưa bao giờ bị đối xử như thế, chỉ biết hét lên đầy sợ hãi.
- Thả tôi ra, anh làm gì vậy?
Việt đứng nhìn xuống tôi như nhìn một món đồ mà anh sở hữu. Anh nói đầy cao ngạo:
- Đây là hình phạt của cô. Đêm nay suy nghĩ về những điều mình làm đi.
- Hình phạt? Anh đang sử dụng bạo lực với tôi đấy.
- Sử dụng bạo lực với một kẻ không biết điều, độc ác thì có gì là sai? Cô cần phải ăn năn hối lỗi. Bấy lâu nay tôi đã dung túng cho cô quá rồi.
Tôi cố gắng giãy giụa để thoát khỏi anh ta, nhưng không được. Cuối cùng thì Việt vẫn nghĩ rằng mình đúng, gia đình anh đúng. Vừa sợ lại vừa đau đớn, tôi cảm thấy bóng tối như đang bao trùm lấy mình. Bất cứ người vợ nào ở trong hoàn cảnh của tôi đều sẽ giống như vậy. Tôi nằm nhìn lên trần nhà, và nhớ về những tháng ngày mà tôi và Việt còn chưa cưới. Anh ta nâng niu tôi như thế nào. Tôi là đứa cả tin, lại chịu một nỗi đau về cuộc tình trước, lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là Việt tốt. Mình có thể lấy anh ta được.
Nhưng người ta nói rất đúng, hôn nhân là một tấm gương phản chiếu sự thật về người mà mình yêu. Mọi lớp mặt nạ, mọi hình mẫu lý tưởng về người đó sụp đổ, để lộ ra một con người độc đoán, gia trưởng và vũ phu thì cũng là lúc tôi nhận ra đã quá muộn rồi. Tôi không có quyền gì trong gia đình này cả.
Lúc mới yêu, gặp bố mẹ của Việt họ cũng giống như bố mẹ tôi vậy. Họ tỏ ra quý mến tôi. Rồi chưa về làm dâu một câu con, hai câu mẹ, ba câu bố. Tôi nghĩ có lẽ họ yêu thương mình thật. Nhưng đến ngày cử hành hôn lễ, mẹ chồng tôi mới hiện nguyên hình là một người đàn bà ích kỷ, keo kiệt và trọng nam khinh nữ.
Ngay cả bố mẹ ruột của tôi cũng bị họ lừa. Lúc nào cũng bênh họ chằm chặp. Mẹ chồng tôi gọi điện phàn nàn lại hết lời xin lỗi dù chẳng phải lỗi của họ. Tôi được nuôi dạy tử tế, biết điều, biết nhẫn nhịn, nhưng về gia đình này lại bị gọi là đĩ điếm, là loại không được bố mẹ nuôi dạy. Thử nói mà xem, có ai không tủi giận khi ở trong hoàn cảnh này?
Mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu trở nên yên lặng, Việt đã ra ngoài ghế ngủ. Tôi ở trong tình trạng bị trói chặt, người mệt lả, một bên mặt vẫn rát vì cát tát mạnh của chồng. Tất cả những gì để tôi hy vọng vào lúc này chỉ là Khoai. Tôi cố sống cho nó, cô giữ lửa gia đình này cho nó. Còn lại, tôi giống như biết bao người phụ nữ mắc kẹt trong hôn nhân khác, không biết mình là ai, mình sẽ làm gì trong chuyện của mình!
…
Đến tận sáu giờ sáng, khi tôi tỉnh dậy và muốn đi vệ sinh, gọi khản cổ không thấy Việt đâu. Tôi làm tất cả mọi cách để lết ra bên ngoài thì phát hiện ra, anh đã không còn ở nhà nữa. Anh đã đi vào lúc nào? Tại sao không cởi trói cho tôi? Tôi cứ hỏi mãi như vậy trong tức giận, nhưng lại chẳng làm được gì.
Lết vào nhà vệ sinh, tôi không làm cách nào cởi quần mình ra được. Cuối cùng là tiểu ngay ra quần. Nhục nhã, kinh tởm, tôi chỉ biết khóc và gào lên như thế. Anh ta bị điên rồi, anh ta là một thằng điên khi trói vợ mình như thế này. Từ lâu tôi đã sống như một vật sở hữu. Người ta nhìn vào vẫn nói rằng tôi thật may mắn khi được về gia đình này. Nhìn đi, như thế này mà gọi là may mắn?
Anh ta muốn vứt bỏ tôi chết trong nhà. Cuối cùng, tôi bò đến gian bếp trong cái mùi của nước tiểu, bặm môi với lấy con dao và tự giải cứu cho mình. Toàn bộ quá trình đó nói thì nhanh nhưng tôi phải làm trong một tiếng, toát mồ hôi hột.
Xong xuôi, tôi gọi điện ngay cho bố mẹ khóc lóc, kể khổ. Mẹ tôi hốt hoảng bảo:
- Chết, con có sao không?
Tôi được thể vỡ oà ra, đáp:
- Mẹ ơi, con không sống nổi nữa. Con như vật nuôi của họ. Con thấy nhục nhã, mẹ hiểu không? Con thấy nhục nhã.
Tôi nghe thấy giọng của bố bên ngoài giận dữ:
- Dám làm như thế với con nhà này, tôi không bỏ qua chuyện này đâu.
Cuối cùng thì cũng có bố hiểu cho nỗi đau khổ của tôi.
Nhưng mẹ lại thở dài, nói giọng xuôi thuận:
- Vợ chồng có gì đóng cửa bảo nhau, đừng làm ầm mọi chuyện lên người ta cười cho.
- Cười? Mẹ lúc nào cũng chỉ sợ người ta cười. Còn con thì sao? Mình phải sống mà nhìn mặt người khác mãi sao?
- Không phải Thanh ạ, con chỉ đang nghĩ mọi chuyện trước mắt, con nên nghĩ xa xôi thêm một chút được không? Thằng Khoai nó vẫn còn bé, giờ nó thấy bố mẹ, ông bà đánh nhau thì nó sẽ có suy nghĩ gì? Chưa kể tiền nhà chúng ta đổ vào cho họ cũng không ít, con có biết rằng nếu chia tài sản chỉ có mình chúng ta thiệt không? Bố mẹ làm lụng cả đời để muốn con hạnh phúc, muốn con nở mày nở mặt với nhà người ta, nhưng họ lại dùng mưu kế để lừa tiền chúng ta.
- Sao lại lừa tiền hả mẹ?
- Tiền cưới nhà gái của chúng ta cuối cùng phải đưa cho thằng Việt hết, nó không nói gì với con sao?
- Ơ, mẹ nói gì vậy? Con tưởng tiền đó là mẹ cầm?
Mẹ tôi thở hắt, hình như đang quay sang để nói chuyện với bố tôi:
- Ông thấy chưa? Tôi đoán đúng mà. Nó không nói gì với con Thanh, nhà nó ăn chia hết với nhau rồi.
Bố tôi tức giận, quát:
- Ăn cướp giữa ban ngày. Để đấy, mai tôi lên nói chuyện rõ ràng với họ.
Tiền cưới của nhà gái, bố mẹ tôi đã đưa cho Việt theo lời của mẹ chồng vì nghĩ hai vợ chồng sẽ dành dụm để mua nội thất, hoặc lo cho Việt đi học Tiến sĩ. Nhưng… vấn đề chính là tôi không hề biết chuyện này. Đã năm năm trôi qua, chúng tôi bị che mắt và sống trong sự ngu muội với nhau. Bố mẹ tôi vì tin tưởng cũng không hề nói gì với tôi cả.
Cả gia đình tôi như mấy con cừu ngu ngốc, cứ sống trong sự lừa dối, để người khác dắt mũi mà vẫn vui vẻ cung phụng.
Dập máy xuống, tôi đứng yên một lúc, đây là chuyện quái gì? Cuộc sống này rõ ràng đang muốn trêu người tôi.
Nhưng tôi phải sống, phải bám trụ ở cái gia đình này để chiến đấu chứ không phải là hưởng hạnh phúc nữa. Họ đã cướp quá nhiều của tôi, cướp cả thanh xuân, cả tiền bạc, cả con cái… Nếu tôi cứ nhân nhượng với họ, họ sẽ nghĩ tôi chỉ là một con ngốc để họ đang tâm muốn làm gì thì làm.
Lấy quần áo đi tắm rồi ra khỏi nhà, tôi gọi điện cho Yến, chỉ nói ngắn gọn với nó rằng:
- Mày có nhớ tao bảo là tao sẽ tìm một bà thầy bói không?
Từ bên kia, Yến đáp:
- Ờ, sao?
- Tao tìm được rồi. Mày đi với tao nhé.
Một chiếc xe đỗ lại ngay chỗ tôi đứng, cửa kính được kéo xuống. Tôi thấy Thành mỉm cười với mình:
- Ngang qua thấy em đang đợi xe, lên đi, anh sẽ cho em quá giang.
Đây không giống như một lời nói vu vơ, rõ ràng là một câu mệnh lệnh. Tôi ngắt máy, nhìn quanh. Lúc đó trong đầu tôi lướt qua ánh mắt của Việt khi nhìn xuống tôi đang bị trói. Tôi hít một hơi thật sâu, đi vòng qua bên kia, mở cửa và ngồi vào xe của Thành.
Theo Lan Vy (Khám Phá)
Làm dâu chốn địa ngục (phần 4)
Reviewed by Dương Your
on
tháng 8 09, 2018
Rating: