Cô gọi lại một lần nữa thì máy bận. Rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Tại sao anh lại từ đó bước ra với một người phụ nữ lạ mặt? Hai người có mối quan hệ thế nào?
Trong suốt cuộc họp đầu óc Xuân cứ quay đi quay lại cái cảnh mà cô nữ sinh đó hôn Kì. Cô cảm thấy có chút ghê tởm anh. Cô không lên án chuyện thầy trò, nhưng làm như thế ngay trong trường học có quá lộ liễu không?
- Cô Xuân, điểm thi đua tháng này của cô tụt thê thảm vì học sinh lớp cô đánh nhau. Cô nên xem xét lại, tự kiểm điểm bản thân. Tháng sau nếu không có tiến bộ thì chuẩn bị tinh thần nghỉ làm giáo viên chủ nhiệm đi.
Xuân giật mình ngẩng đầu nhìn thầy hiệu trưởng, cô ngơ ngác, nhất thời không hiểu được mấy lời mà thầy vừa nói. Một người đồng nghiệp huých tay cô, nhắc lại lời thầy thì Xuân mới ú ớ vâng dạ. Chết thật, điểm thi đua, cô quên khuấy đi mất vụ này. Thầy hiệu trưởng nói đúng, cô vẫn còn quá non trẻ trong việc chủ nhiệm một tập thể lớp.
Lúc về lớp, Kì đi ngay đằng sau cô nhưng không bước lên giải thích gì. Cô thấy gai gai nơi sống lưng, song vẫn ngẩng cao đầu đi lên phía trước. Thôi vậy, cô nên coi như không có gì xảy ra. Nhân tiện anh ta cũng đang muốn không liên quan gì đến cô.
Nghĩa nhắn tin rằng tối nay anh sẽ không về nhà ăn cơm, và có thể sẽ về muộn. Dạo gần đây anh hay bận rộn, nghe thấy bảo sếp của anh đang muốn tạo mối quan hệ với giới chính trị. Những người giàu thì luôn có chí tiến thủ như thế. Họ không bao giờ dừng lại ở một mức độ nhất định nào đó. Họ chỉ nghỉ ngơi, và sau đó tiếp tục bước đến thành công cao hơn.
- Cô ơi em có chuyện muốn nói. - Huy bẽn lẽn bước đến. Trông kiểu của cậu ta giống như con gái thực sự chứ không phải cô đang khoa trương.
- Đứng thẳng lên tôi xem nào.
- Em… thật ra… tháng này em không đóng tiền học được ạ. Cô cho em nợ tháng sau trả được không?
Xuân nhíu mày, cô không hiểu được bố mẹ Huy làm gì mà lại để con cái lông bông rồi lại phải tự đóng tiền học cho mình như vậy. Lần trước Huy có bảo cậu hay bị bố đánh, cô tưởng tượng ra cậu phải sống trong một gia đình không mấy hạnh phúc.
- Được rồi, tháng sau thì đừng có khất nữa đó.
Thật ra tiền học tháng cũng không có gì nhiều nhặn, nhưng cậu ta vẫn xin khất. Tiền lương của cậu chắc đã phải dùng vào việc gì đấy.
Nhìn Huy vẫn hồn nhiên nô đùa cùng các bạn, Xuân không tài nào đoán được thanh xuân của cậu đang phải trải qua những điều gì. Cô thật lòng muốn giữ cho cậu có một tuổi học trò đẹp, mơ mộng và có nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Nhưng hình như cô không có đủ tài giỏi như vậy.
Nắng chiều bắt đầu buông xuống, xuyên qua các ô cửa sổ của lớp học. Đây đã là tiết cuối, học sinh tỏ ra vừa hào hứng lại vừa chán ngán. Hào hứng vì sắp được về, và chán ngán với những câu văn dài hơi mà Xuân đang giảng. Xuân cũng cảm thấy ngày hôm nay có chút rệu rã nên cô cho học sinh về sớm. Cả đám ồ lên như thắng trận, chúng tung hê cô rồi kéo nhau ra về.
- Ê, tối đi sinh nhật ông Kì không?
- Sinh nhật? Hôm nay là sinh nhật anh ta à?
- Ừ, ông ấy vừa mời toàn thể giáo viên trong trường. Ông bảo tìm bà mà không thấy đâu.
- Sao giàu thế, mời toàn thể giáo viên luôn.
- Ông ta giàu lắm đó, mà giấu thôi.
- Ủa sao bà biết hay vậy?
- Ai chả biết. Nhìn đống đồ ông ta mặc đi. Thế nhé, về chuẩn bị đi, tối bảy rưỡi bắt đầu đó.
Xuân không biết có nên tới buổi tiệc này không, vì không phải chính Kì mời. Biết đâu anh ta không muốn cô đến thì sao? Anh ta nhiều tiền lắm của thì chẳng liên quan gì đến cô, nhưng ít nhất cũng nên có một lời mời. Như thế cô sẽ bớt cảm thấy mình là một người bất lịch sự khi đến đó.
Bình thường Nghĩa hay đến đón cô nhưng vì hôm nay anh có việc bận nên cô phải tự bắt Grab về nhà. Ở cổng trường hay có vài người chạy Grab đứng đợi sẵn, cô định đến hỏi thì tiếng Kì chợt vang lên:
- May quá Xuân đây rồi.
Xuân quay lại, thấy Kì như vừa đuổi theo mình, anh thở gấp, khuôn ngực nhô lên rất cao.
Xuân giữ vẻ kiêu kì:
- Tìm tôi hả?
- Tối đến mừng sinh nhật tôi nhé. Tôi không biết hôm nay Xuân cho lớp nghỉ sớm nên báo muộn hơn mọi người.
- Để xem đã. - Xuân cũng chẳng hiểu sao mình phải trả lời như vậy nữa.
Kì cũng không tức giận gì, anh gật đầu:
- Ừ, Xuân đến thì mọi người sẽ vui hơn đấy. Thế nhé.
Kì chạy lại vào trường, Xuân nghiêng đầu nhìn theo anh. Con người này lúc nóng lúc lạnh, chẳng biết thế nào mà lần nữa. Anh giống như một cuốn sách mà cô đọc mãi không thể nào hiểu được.
- Cô gì ơi, cô có đi không? Đi thì đặt quốc hộ tôi nhé.
Người đàn ông đã đội mũ sẵn từ bao giờ, Xuân cười với anh ta:
- Được, đợi tôi chút.
Xuân thấy như vừa được cởi bỏ nút thắt trong lòng. Ít nhất thì cô không có cảm giác bị người khác ghét bỏ nữa. Xuân là kiểu người rõ ràng, khi ai không thích cô, cô cần biết lý do. Nhưng như Kì thật khó.
Lúc đi qua một khách sạn trên đường Nguyễn Chí Thanh, đột nhiên Xuân thấy chiếc xe rất giống xe mà Nghĩa hay lái đỗ ở đó. Rồi bất ngờ, cửa mở ra, chồng cô xuất hiện cùng với người phụ nữ mà cô đã gặp hôm trước. Người đã bắt học sinh của cô quỳ trước mặt con của cô ta.
- Dừng xe, dừng xe lại!
Yêu cầu bất ngờ của Xuân khiến người lái xe phải giật mình loạng choạng. Anh ta tấp vội vào lề đường với vẻ mặt hoang mang:
- Sao thế cô?
Xuân lấy tiền trong túi dúi vào tay anh ta mà không trả lời. Cô cũng không cần phải lấy lại tiền thừa nữa.
Xuân định chạy đến hỏi Nghĩa cho ra lẽ mọi chuyện, nhưng rất nhanh chóng, anh và người phụ nữ kia đã lên xe đi mất. Xuân đuổi theo chiếc xe, song đó là một điều không thể. Cô lấy điện thoại ra gọi, anh không bắt máy. Cô gọi lại một lần nữa thì máy bận. Rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Tại sao anh lại từ đó bước ra với một người phụ nữ lạ mặt? Hai người có mối quan hệ thế nào?
Từ trước đến nay Xuân đều rất tin tưởng Nghĩa, cô chưa bao giờ có một suy nghĩ nào khác chuyện anh đi làm. Những việc bận của anh, lý do anh về muộn cô không mảy may nghi ngờ vì cô nghĩ, vợ chồng là phải tin nhau. Nếu không tin, hôn nhân sẽ dễ dàng đổ vỡ. Nhưng giờ thì cô đã hiểu, niềm tin trong hôn nhân thật sự rất khó khăn. Trước những tình huống như thế này, có ai vững chãi với niềm tin của mình?
Cuối cùng Xuân cũng gọi được cho Nghĩa, ở bên anh vắng lặng đến nỗi cô chẳng tin được. Cô hỏi anh:
- Anh đang làm gì? Sao em gọi anh máy bận suốt vậy?
- Anh đang lái xe. Vừa rồi sếp lại gọi đúng lúc nên anh mới phải nghe máy của sếp trước.
- Sao anh bảo hôm nay đi cùng sếp.
- Thì đúng là vậy, nhưng anh lại phải đến đón vợ sếp ở khách sạn X trên đường Nguyễn Chí Thanh. Bên anh đang định mua lại khách sạn này.
Lòng Xuân chùng xuống, nhưng cô vẫn chưa hết nghi ngờ:
- Vậy hôm nay anh có về sớm được không?
- Không. Đón vợ sếp xong anh phải quay lại chở sếp luôn.
- Được rồi, anh làm việc đi.
Có phải cô đã nghĩ oan cho chồng hay không? Anh thẳng thắn thừa nhận với cô tất cả, còn cô lại luôn nghi ngờ anh? Nhưng Xuân vẫn cảm thấy buồn. Vì khi đó, Nghĩa dìu người phụ nữ vào trong xe với một khuôn mặt âu yếm, nhẹ nhàng. Với cô anh chưa bao giờ có biểu cảm ấy, ánh mắt ấy. Hay là do cô đã quá nhạy cảm rồi? Hay là do vì ở quá xa, nên cô đã tự ảo tưởng?
Lúc này Xuân mới nhớ đến buổi sinh nhật của Kì, cô vội vàng trở về nhà và đến đó. Trước khi đi, cô không quên nói với Nghĩa: “Em đi sinh nhật đồng nghiệp, nếu anh về lúc 9h30 thì qua đón em nhé.”
Đúng là bọn cô nên có con sớm. Có con rồi, biết đâu cô sẽ tin tưởng với anh hơn. Cuộc hôn nhân này sẽ được xây dựng lên bằng một trách nhiệm vững chãi hơn.
Mở tủ quần áo và chọn ra một bộ váy màu xanh nhạt, đây là bộ váy mà cô thích nhất, vì nó dịu dàng, hợp với cô.
- Á!
Xuân kêu lên khi bàn chân giẫm phải một vật nhọn khiến cô phải nhảy tưng tưng. Vẫn chưa hết đau đớn, Xuân cúi xuống nhặt cái thứ xuẩn ngốc đó thì mới thấy, đó là một chiếc bông tai bằng ngọc trai. Hình như là ngọc trai thật.
Xuân nhíu mày ngẫm nghĩ, mình không hề có đôi bông tai nào thế này. Mẹ đẻ và mẹ chồng cũng vậy. Đây là phòng ngủ của cô và Nghĩa, nếu không phải của cô thì của ai?
Xuân nhìn chiếc bông tai thật kỹ, mọi thứ bỗng rơi vào im lặng. Hình ảnh Nghĩa dìu người đàn bà đó ra xe vụt qua trí óc. Ngay lúc ấy, mắt cô liếc qua một bộ váy hở vai, bó eo đã vứt trong tủ từ lâu.
Trong suốt cuộc họp đầu óc Xuân cứ quay đi quay lại cái cảnh mà cô nữ sinh đó hôn Kì. Cô cảm thấy có chút ghê tởm anh. Cô không lên án chuyện thầy trò, nhưng làm như thế ngay trong trường học có quá lộ liễu không?
- Cô Xuân, điểm thi đua tháng này của cô tụt thê thảm vì học sinh lớp cô đánh nhau. Cô nên xem xét lại, tự kiểm điểm bản thân. Tháng sau nếu không có tiến bộ thì chuẩn bị tinh thần nghỉ làm giáo viên chủ nhiệm đi.
Xuân giật mình ngẩng đầu nhìn thầy hiệu trưởng, cô ngơ ngác, nhất thời không hiểu được mấy lời mà thầy vừa nói. Một người đồng nghiệp huých tay cô, nhắc lại lời thầy thì Xuân mới ú ớ vâng dạ. Chết thật, điểm thi đua, cô quên khuấy đi mất vụ này. Thầy hiệu trưởng nói đúng, cô vẫn còn quá non trẻ trong việc chủ nhiệm một tập thể lớp.
Lúc về lớp, Kì đi ngay đằng sau cô nhưng không bước lên giải thích gì. Cô thấy gai gai nơi sống lưng, song vẫn ngẩng cao đầu đi lên phía trước. Thôi vậy, cô nên coi như không có gì xảy ra. Nhân tiện anh ta cũng đang muốn không liên quan gì đến cô.
Nghĩa nhắn tin rằng tối nay anh sẽ không về nhà ăn cơm, và có thể sẽ về muộn. Dạo gần đây anh hay bận rộn, nghe thấy bảo sếp của anh đang muốn tạo mối quan hệ với giới chính trị. Những người giàu thì luôn có chí tiến thủ như thế. Họ không bao giờ dừng lại ở một mức độ nhất định nào đó. Họ chỉ nghỉ ngơi, và sau đó tiếp tục bước đến thành công cao hơn.
- Cô ơi em có chuyện muốn nói. - Huy bẽn lẽn bước đến. Trông kiểu của cậu ta giống như con gái thực sự chứ không phải cô đang khoa trương.
- Đứng thẳng lên tôi xem nào.
- Em… thật ra… tháng này em không đóng tiền học được ạ. Cô cho em nợ tháng sau trả được không?
Xuân nhíu mày, cô không hiểu được bố mẹ Huy làm gì mà lại để con cái lông bông rồi lại phải tự đóng tiền học cho mình như vậy. Lần trước Huy có bảo cậu hay bị bố đánh, cô tưởng tượng ra cậu phải sống trong một gia đình không mấy hạnh phúc.
- Được rồi, tháng sau thì đừng có khất nữa đó.
Thật ra tiền học tháng cũng không có gì nhiều nhặn, nhưng cậu ta vẫn xin khất. Tiền lương của cậu chắc đã phải dùng vào việc gì đấy.
Nhìn Huy vẫn hồn nhiên nô đùa cùng các bạn, Xuân không tài nào đoán được thanh xuân của cậu đang phải trải qua những điều gì. Cô thật lòng muốn giữ cho cậu có một tuổi học trò đẹp, mơ mộng và có nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Nhưng hình như cô không có đủ tài giỏi như vậy.
Nắng chiều bắt đầu buông xuống, xuyên qua các ô cửa sổ của lớp học. Đây đã là tiết cuối, học sinh tỏ ra vừa hào hứng lại vừa chán ngán. Hào hứng vì sắp được về, và chán ngán với những câu văn dài hơi mà Xuân đang giảng. Xuân cũng cảm thấy ngày hôm nay có chút rệu rã nên cô cho học sinh về sớm. Cả đám ồ lên như thắng trận, chúng tung hê cô rồi kéo nhau ra về.
Ảnh minh họa
Cô thật lòng muốn giữ cho cậu có một tuổi học trò đẹp, mơ mộng và có nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Nhưng hình như cô không có đủ tài giỏi như vậy.
- Ê, tối đi sinh nhật ông Kì không?
- Sinh nhật? Hôm nay là sinh nhật anh ta à?
- Ừ, ông ấy vừa mời toàn thể giáo viên trong trường. Ông bảo tìm bà mà không thấy đâu.
- Sao giàu thế, mời toàn thể giáo viên luôn.
- Ông ta giàu lắm đó, mà giấu thôi.
- Ủa sao bà biết hay vậy?
- Ai chả biết. Nhìn đống đồ ông ta mặc đi. Thế nhé, về chuẩn bị đi, tối bảy rưỡi bắt đầu đó.
Xuân không biết có nên tới buổi tiệc này không, vì không phải chính Kì mời. Biết đâu anh ta không muốn cô đến thì sao? Anh ta nhiều tiền lắm của thì chẳng liên quan gì đến cô, nhưng ít nhất cũng nên có một lời mời. Như thế cô sẽ bớt cảm thấy mình là một người bất lịch sự khi đến đó.
Bình thường Nghĩa hay đến đón cô nhưng vì hôm nay anh có việc bận nên cô phải tự bắt Grab về nhà. Ở cổng trường hay có vài người chạy Grab đứng đợi sẵn, cô định đến hỏi thì tiếng Kì chợt vang lên:
- May quá Xuân đây rồi.
Xuân quay lại, thấy Kì như vừa đuổi theo mình, anh thở gấp, khuôn ngực nhô lên rất cao.
Xuân giữ vẻ kiêu kì:
- Tìm tôi hả?
- Tối đến mừng sinh nhật tôi nhé. Tôi không biết hôm nay Xuân cho lớp nghỉ sớm nên báo muộn hơn mọi người.
- Để xem đã. - Xuân cũng chẳng hiểu sao mình phải trả lời như vậy nữa.
Kì cũng không tức giận gì, anh gật đầu:
- Ừ, Xuân đến thì mọi người sẽ vui hơn đấy. Thế nhé.
Kì chạy lại vào trường, Xuân nghiêng đầu nhìn theo anh. Con người này lúc nóng lúc lạnh, chẳng biết thế nào mà lần nữa. Anh giống như một cuốn sách mà cô đọc mãi không thể nào hiểu được.
- Cô gì ơi, cô có đi không? Đi thì đặt quốc hộ tôi nhé.
Người đàn ông đã đội mũ sẵn từ bao giờ, Xuân cười với anh ta:
- Được, đợi tôi chút.
Xuân thấy như vừa được cởi bỏ nút thắt trong lòng. Ít nhất thì cô không có cảm giác bị người khác ghét bỏ nữa. Xuân là kiểu người rõ ràng, khi ai không thích cô, cô cần biết lý do. Nhưng như Kì thật khó.
Lúc đi qua một khách sạn trên đường Nguyễn Chí Thanh, đột nhiên Xuân thấy chiếc xe rất giống xe mà Nghĩa hay lái đỗ ở đó. Rồi bất ngờ, cửa mở ra, chồng cô xuất hiện cùng với người phụ nữ mà cô đã gặp hôm trước. Người đã bắt học sinh của cô quỳ trước mặt con của cô ta.
- Dừng xe, dừng xe lại!
Yêu cầu bất ngờ của Xuân khiến người lái xe phải giật mình loạng choạng. Anh ta tấp vội vào lề đường với vẻ mặt hoang mang:
- Sao thế cô?
Xuân lấy tiền trong túi dúi vào tay anh ta mà không trả lời. Cô cũng không cần phải lấy lại tiền thừa nữa.
Xuân định chạy đến hỏi Nghĩa cho ra lẽ mọi chuyện, nhưng rất nhanh chóng, anh và người phụ nữ kia đã lên xe đi mất. Xuân đuổi theo chiếc xe, song đó là một điều không thể. Cô lấy điện thoại ra gọi, anh không bắt máy. Cô gọi lại một lần nữa thì máy bận. Rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Tại sao anh lại từ đó bước ra với một người phụ nữ lạ mặt? Hai người có mối quan hệ thế nào?
Từ trước đến nay Xuân đều rất tin tưởng Nghĩa, cô chưa bao giờ có một suy nghĩ nào khác chuyện anh đi làm. Những việc bận của anh, lý do anh về muộn cô không mảy may nghi ngờ vì cô nghĩ, vợ chồng là phải tin nhau. Nếu không tin, hôn nhân sẽ dễ dàng đổ vỡ. Nhưng giờ thì cô đã hiểu, niềm tin trong hôn nhân thật sự rất khó khăn. Trước những tình huống như thế này, có ai vững chãi với niềm tin của mình?
Cuối cùng Xuân cũng gọi được cho Nghĩa, ở bên anh vắng lặng đến nỗi cô chẳng tin được. Cô hỏi anh:
- Anh đang làm gì? Sao em gọi anh máy bận suốt vậy?
- Anh đang lái xe. Vừa rồi sếp lại gọi đúng lúc nên anh mới phải nghe máy của sếp trước.
- Sao anh bảo hôm nay đi cùng sếp.
- Thì đúng là vậy, nhưng anh lại phải đến đón vợ sếp ở khách sạn X trên đường Nguyễn Chí Thanh. Bên anh đang định mua lại khách sạn này.
Lòng Xuân chùng xuống, nhưng cô vẫn chưa hết nghi ngờ:
- Vậy hôm nay anh có về sớm được không?
- Không. Đón vợ sếp xong anh phải quay lại chở sếp luôn.
- Được rồi, anh làm việc đi.
Có phải cô đã nghĩ oan cho chồng hay không? Anh thẳng thắn thừa nhận với cô tất cả, còn cô lại luôn nghi ngờ anh? Nhưng Xuân vẫn cảm thấy buồn. Vì khi đó, Nghĩa dìu người phụ nữ vào trong xe với một khuôn mặt âu yếm, nhẹ nhàng. Với cô anh chưa bao giờ có biểu cảm ấy, ánh mắt ấy. Hay là do cô đã quá nhạy cảm rồi? Hay là do vì ở quá xa, nên cô đã tự ảo tưởng?
Lúc này Xuân mới nhớ đến buổi sinh nhật của Kì, cô vội vàng trở về nhà và đến đó. Trước khi đi, cô không quên nói với Nghĩa: “Em đi sinh nhật đồng nghiệp, nếu anh về lúc 9h30 thì qua đón em nhé.”
Đúng là bọn cô nên có con sớm. Có con rồi, biết đâu cô sẽ tin tưởng với anh hơn. Cuộc hôn nhân này sẽ được xây dựng lên bằng một trách nhiệm vững chãi hơn.
Mở tủ quần áo và chọn ra một bộ váy màu xanh nhạt, đây là bộ váy mà cô thích nhất, vì nó dịu dàng, hợp với cô.
- Á!
Xuân kêu lên khi bàn chân giẫm phải một vật nhọn khiến cô phải nhảy tưng tưng. Vẫn chưa hết đau đớn, Xuân cúi xuống nhặt cái thứ xuẩn ngốc đó thì mới thấy, đó là một chiếc bông tai bằng ngọc trai. Hình như là ngọc trai thật.
Xuân nhíu mày ngẫm nghĩ, mình không hề có đôi bông tai nào thế này. Mẹ đẻ và mẹ chồng cũng vậy. Đây là phòng ngủ của cô và Nghĩa, nếu không phải của cô thì của ai?
Xuân nhìn chiếc bông tai thật kỹ, mọi thứ bỗng rơi vào im lặng. Hình ảnh Nghĩa dìu người đàn bà đó ra xe vụt qua trí óc. Ngay lúc ấy, mắt cô liếc qua một bộ váy hở vai, bó eo đã vứt trong tủ từ lâu.
Theo Thuỵ An (Khám phá)
Cái thai không đúng hẹn (phần 7)
Reviewed by Dương Your
on
tháng 8 04, 2018
Rating: