Kì không trả lời được, cánh tay của anh lỏng dần ra, ngay lập tức Xuân tát Kì một cái. Cô đứng trước mặt anh, không hề chạy trốn, nhìn anh như một người vừa bị cướp mất thứ gì đó.
Lần dị ứng rượu này không nặng cho lắm, Xuân được bác sĩ cho về nhà ngay và kèm thêm lời dặn không bao giờ được động vào chất cồn nữa. Kì nhìn Xuân bằng một vẻ lo lắng, họ không nói gì vói nhau cả nhưng những người trong phòng bệnh đều nghĩ đây là hai vợ chồng.
Ra đến ngoài, Kì kéo tay Xuân lại hỏi:
- Rốt cuộc đã có chuyện gì hả? Tại sao lại gọi tôi đến đây?
Xuân lắc đầu:
- Xin lỗi, lúc đó đầu óc tôi không được tỉnh táo.
Người ta bảo trên đời này có hai thứ không thể dối trá được, một là khi say, hai là khi yêu. Xuân gọi cho Kì trong lúc say như vậy là có ý gì chứ?
- Xuân và chồng có chuyện gì hay sao?
Xuân không trả lời, khuôn mặt bình thản nhìn xa xăm. Có chuyện gì thì với anh nó cũng đâu phải là điều gì quá nghiêm trọng. Xuân quay sang đáp:
- Làm thế nào để say mà không bị dị ứng?
Kì cau mày, anh ra chiều nghĩ ngợi:
- Câu này rất khó đấy. Nhưng Xuân cần say để làm gì? Khi người ta buồn, say cũng không vơi hết buồn được đâu.
- Sao anh biết tôi buồn?
- Nhìn Xuân thế này ai cũng đoán ra thôi.
- Cũng phải. Anh có cách nào giúp tôi không?
Nhìn đi nhìn lại, cuối cùng Xuân phát hiện ra người mà cô có thể cầu cạnh trong lúc này là Kì chứ không phải ai khác. Cô muốn tìm một người để tâm sự, nhưng hình như ai cũng có cái lý của riêng mình. Vì họ hiểu cô, họ biết cuộc sống của cô ra sao, và họ có thể áp đặt cái lý tưởng của mình lên cô. Giờ đây Xuân chỉ cần một người có thể lắng nghe, yên lặng mà lắng nghe thôi.
- Cách tốt nhất là tạm quên mọi chuyện là nhập vào cuộc vui.
- Cuộc vui?
Nói rồi Kì kéo Xuân lên xe, anh nổ máy và phóng đi mà không giải thích gì nhiều nữa.
Vừa lúc ấy từ đằng xa thì Nghĩa đi tới, anh ta đập tay vào vô lăng khiến một tiếng còi rít lên xé tai. Nghĩa lấy điện thoại ra gọi, song Xuân đã tắt máy nhanh chóng. Anh liền gọi cho một số khác nữa:
- Mẹ ạ? Con Nghĩa đây. Con có chuyện muốn nói với mẹ.
Kì mua nước và bánh cho cô, Xuân nhìn anh hỏi:
- Sao anh không ăn gì?
Kì nhún vai:
- Tôi đang tính chuyển qua làm huấn luyện viên thể hình nên đang tập luyện vào dáng. Cô cứ ăn đi, tôi có chế độ của riêng mình.
- Tôi nghe bảo ở phòng Gym nhiều gay lắm hả?
- Cô đến thử thì biết. Ai cũng có nhu cầu tập Gym thôi mà.
- Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Mà anh tính nghỉ việc à?
Kì gật đầu:
- Định nghỉ từ lâu lắm rồi, nhưng vì cô đấy.
Xuân tròn mắt:
- Vì tôi? Tôi đã làm gì anh?
Kì bật cười:
- Trông cô lo lắng kìa. Cô yên tâm đi, cô không làm gì tôi cả. Chỉ là tôi giữ bí mật đó nên…
Nỗi buồn vừa lắng xuống giờ lại trào lên, Xuân cảm thấy miếng bánh trong miệng như biến thành cỏ rác nhưng cô vẫn vui vẻ ăn hết.
Kì biết được mình vừa nói điều không phải nên anh vội chuyển chủ đề:
- Xuân định bao giờ quay trở lại làm việc?
Xuân ngẫm nghĩ, chưa bao giờ cô cảm thấy ngán ngẩm với việc dạy học đến thế. Có thể là vì cô đang gặp phải một chuyện đã chiếm hết sự chú ý và sức lực của cô nên mới vậy. Nhưng nhớ đến Huy, Trung, nhớ cái lớp nghịch ngợm mà vui vẻ ấy trong Xuân chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô bảo:
- Chắc là ngày mai thôi. Dù sao tôi cũng chẳng đau ốm gì.
- Cho tôi hỏi Xuân một câu nhé, câu này có lẽ sẽ khiến Xuân mất lòng nhưng tôi thật sự muốn biết.
Xuân gật đầu.
- Nếu Xuân không dạy ở trường nữa, Xuân có bao giờ nghĩ sẽ có người tiếc nuối không?
- Có chứ. Tôi tin tưởng vào học sinh của mình. Chúng rất quý mến tôi và tôi cũng vậy.
Kì cười khẽ, rồi anh lại ngẩng đầu nhìn Xuân:
- Vậy còn tôi thì sao? Xuân không nghĩ tôi sẽ tiếc nuối ư?
Xuân không nhúc nhích, cô sợ rằng nếu mình cựa quậy sẽ làm cho anh biết rằng cô đang bất ngờ và hơi xao động. Anh biết cô có chồng, anh biết rằng cô là người mà anh không thể chạm vào, tại sao anh vẫn hỏi cô câu đó? Chẳng lẽ vì cô và chồng đang có vấn đề hay sao?
- Tôi… Có lẽ tiếc nuối rồi một lúc nào đó sẽ qua.
Kì đột nhiên kéo Xuân lại và hôn lên môi cô, hành động bất ngờ ấy khiến cô phải đẩy anh ra. Cô quệt qua môi mình, giận dữ nói:
- Anh làm cái gì vậy?
- Như thế này thì nó sẽ qua được không?
- Hoá ra anh cũng chẳng tốt đẹp gì.
Xuân chạy đi, bỏ lại Kì ngồi một góc. Không phải là cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Kì có tình cảm với mình, nhưng nếu anh dám hôn cô ngay tại đây, ngay tại lúc này thì đúng là cô chưa bao giờ nghĩ tới. Anh ta điên thật rồi, ngoài kia có biết bao nhiêu người con gái. Tại sao lại phải là cô?
Rất nhanh sau đó Kì đã đuổi kịp Xuân, anh giữ tay cô lại không cho cô chạy thoát. Anh nói lớn:
- Bình tĩnh lại đi, đó chỉ là giả thiết.
Xuân vừa thở vừa nhìn anh, hỏi lại:
- Giả thiết?
- Phải, chỉ là giả thiết. Tôi không có tình cảm với Xuân đâu, hiểu chứ?
Xuân cười nhạt:
- Vậy ra bất cứ người con gái nào anh cũng có thể hôn sao? Anh đang lấy tôi ra làm trò đùa à?
Kì không trả lời được, cánh tay của anh lỏng dần ra, ngay lập tức Xuân tát Kì một cái. Cô đứng trước mặt anh, không hề chạy trốn, nhìn anh như một người vừa bị cướp mất thứ gì đó và nói:
- Nhưng tôi không giống những loại con gái đó. Anh hiểu chứ?
Kì gật đầu:
- Tôi hiểu, tôi xin lỗi!
Xuân thở dài. Cô dịu xuống:
- Có lẽ do tôi xúc động quá.
Cái hôn ấy như ngăn cách hai người ra những khoảng không gian riêng biệt, họ ngại ngùng nhau và thật sự khó gần gũi. Xuân thì không muốn về nhà, nhưng Kì cũng chẳng thể chở cô đi lòng vòng cả ngày được. Họ cần có một đích đến.
Kì bảo: - Tôi có một ngôi nhà ở ngoại ô, hay đêm nay cô ở lại đó đi.
- Một mình tôi sao?
- Vậy tôi sẽ phải ở lại với cô à?
Xuân đỏ mặt, cô nắm chặt tay mình:
- Không, tôi chỉ hỏi vậy thôi.
Đó là một ngôi nhà cấp bốn được thiết kế theo lối hiện đại. Có sân vườn, hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và hai nhà vệ sinh khép kín. Nhà cũng không lớn lắm, chỉ tầm sáu mươi lăm mét vuông là cùng. Trong nhà thơm mùi trầm hương. Xuân biết mùi này vì hồi bé ngồi học với ông nội, bà nội thường xuyên đốt trầm hương để hai ông cháu có không gian tĩnh tại.
- Xuân ở đây một đêm, nếu sợ quá có thể gọi bạn đến ngủ cùng.
- Tôi không có bạn. - Xuân thành thật.
Kì có vẻ ngạc nhiên vì điều đó, nhưng anh không dám hỏi cũng không phán xét gì. Anh đã đoán ra được với tính cách của Xuân, rất khó để có một người bạn thân đúng nghĩa. Hẳn là nhiều năm qua, cô ấy đã được tôi luyện rất khắc nghiệt. Những người như vậy thường đa cảm và dễ cô đơn.
- Tôi vừa để ít đồ ăn vào tủ lạnh, đói thì Xuân cứ lấy ăn tạm nhé?
Kì nhìn đồng hồ, đã là hơn bảy giờ tối. Hình như cũng đã đến lúc anh phải về rồi.
Nhưng trong lòng hai người đột nhiên trầm xuống, không hiểu vì đâu nữa. Họ nhìn nhau một lúc rất lâu, gật đầu và cùng cười khẽ. Có nhiều khi, con người ta chẳng tìm được một từ ngữ nào.
Hai bàn tay đang đặt trên bàn chỉ cách nhau hai xentimét, nhưng lại không thể tiến đến để chạm vào nhau. Kì cúi đầu nhìn ra bên ngoài trời…
Bất chợt giông tố từ đâu kéo đến. Trên nền trời tím sẫm, một đường sét rạch ngang.
Lần dị ứng rượu này không nặng cho lắm, Xuân được bác sĩ cho về nhà ngay và kèm thêm lời dặn không bao giờ được động vào chất cồn nữa. Kì nhìn Xuân bằng một vẻ lo lắng, họ không nói gì vói nhau cả nhưng những người trong phòng bệnh đều nghĩ đây là hai vợ chồng.
Ra đến ngoài, Kì kéo tay Xuân lại hỏi:
- Rốt cuộc đã có chuyện gì hả? Tại sao lại gọi tôi đến đây?
Xuân lắc đầu:
- Xin lỗi, lúc đó đầu óc tôi không được tỉnh táo.
Người ta bảo trên đời này có hai thứ không thể dối trá được, một là khi say, hai là khi yêu. Xuân gọi cho Kì trong lúc say như vậy là có ý gì chứ?
- Xuân và chồng có chuyện gì hay sao?
Xuân không trả lời, khuôn mặt bình thản nhìn xa xăm. Có chuyện gì thì với anh nó cũng đâu phải là điều gì quá nghiêm trọng. Xuân quay sang đáp:
- Làm thế nào để say mà không bị dị ứng?
Kì cau mày, anh ra chiều nghĩ ngợi:
- Câu này rất khó đấy. Nhưng Xuân cần say để làm gì? Khi người ta buồn, say cũng không vơi hết buồn được đâu.
- Sao anh biết tôi buồn?
- Nhìn Xuân thế này ai cũng đoán ra thôi.
- Cũng phải. Anh có cách nào giúp tôi không?
Nhìn đi nhìn lại, cuối cùng Xuân phát hiện ra người mà cô có thể cầu cạnh trong lúc này là Kì chứ không phải ai khác. Cô muốn tìm một người để tâm sự, nhưng hình như ai cũng có cái lý của riêng mình. Vì họ hiểu cô, họ biết cuộc sống của cô ra sao, và họ có thể áp đặt cái lý tưởng của mình lên cô. Giờ đây Xuân chỉ cần một người có thể lắng nghe, yên lặng mà lắng nghe thôi.
- Cách tốt nhất là tạm quên mọi chuyện là nhập vào cuộc vui.
- Cuộc vui?
Nói rồi Kì kéo Xuân lên xe, anh nổ máy và phóng đi mà không giải thích gì nhiều nữa.
Vừa lúc ấy từ đằng xa thì Nghĩa đi tới, anh ta đập tay vào vô lăng khiến một tiếng còi rít lên xé tai. Nghĩa lấy điện thoại ra gọi, song Xuân đã tắt máy nhanh chóng. Anh liền gọi cho một số khác nữa:
- Mẹ ạ? Con Nghĩa đây. Con có chuyện muốn nói với mẹ.
Giờ đây Xuân chỉ cần một người có thể lắng nghe, yên lặng mà lắng nghe thôi. (Ảnh minh hoạ)
Kì mua nước và bánh cho cô, Xuân nhìn anh hỏi:
- Sao anh không ăn gì?
Kì nhún vai:
- Tôi đang tính chuyển qua làm huấn luyện viên thể hình nên đang tập luyện vào dáng. Cô cứ ăn đi, tôi có chế độ của riêng mình.
- Tôi nghe bảo ở phòng Gym nhiều gay lắm hả?
- Cô đến thử thì biết. Ai cũng có nhu cầu tập Gym thôi mà.
- Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Mà anh tính nghỉ việc à?
Kì gật đầu:
- Định nghỉ từ lâu lắm rồi, nhưng vì cô đấy.
Xuân tròn mắt:
- Vì tôi? Tôi đã làm gì anh?
Kì bật cười:
- Trông cô lo lắng kìa. Cô yên tâm đi, cô không làm gì tôi cả. Chỉ là tôi giữ bí mật đó nên…
Nỗi buồn vừa lắng xuống giờ lại trào lên, Xuân cảm thấy miếng bánh trong miệng như biến thành cỏ rác nhưng cô vẫn vui vẻ ăn hết.
Kì biết được mình vừa nói điều không phải nên anh vội chuyển chủ đề:
- Xuân định bao giờ quay trở lại làm việc?
Xuân ngẫm nghĩ, chưa bao giờ cô cảm thấy ngán ngẩm với việc dạy học đến thế. Có thể là vì cô đang gặp phải một chuyện đã chiếm hết sự chú ý và sức lực của cô nên mới vậy. Nhưng nhớ đến Huy, Trung, nhớ cái lớp nghịch ngợm mà vui vẻ ấy trong Xuân chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô bảo:
- Chắc là ngày mai thôi. Dù sao tôi cũng chẳng đau ốm gì.
- Cho tôi hỏi Xuân một câu nhé, câu này có lẽ sẽ khiến Xuân mất lòng nhưng tôi thật sự muốn biết.
Xuân gật đầu.
- Nếu Xuân không dạy ở trường nữa, Xuân có bao giờ nghĩ sẽ có người tiếc nuối không?
- Có chứ. Tôi tin tưởng vào học sinh của mình. Chúng rất quý mến tôi và tôi cũng vậy.
Kì cười khẽ, rồi anh lại ngẩng đầu nhìn Xuân:
- Vậy còn tôi thì sao? Xuân không nghĩ tôi sẽ tiếc nuối ư?
Xuân không nhúc nhích, cô sợ rằng nếu mình cựa quậy sẽ làm cho anh biết rằng cô đang bất ngờ và hơi xao động. Anh biết cô có chồng, anh biết rằng cô là người mà anh không thể chạm vào, tại sao anh vẫn hỏi cô câu đó? Chẳng lẽ vì cô và chồng đang có vấn đề hay sao?
- Tôi… Có lẽ tiếc nuối rồi một lúc nào đó sẽ qua.
Kì đột nhiên kéo Xuân lại và hôn lên môi cô, hành động bất ngờ ấy khiến cô phải đẩy anh ra. Cô quệt qua môi mình, giận dữ nói:
- Anh làm cái gì vậy?
- Như thế này thì nó sẽ qua được không?
- Hoá ra anh cũng chẳng tốt đẹp gì.
Xuân chạy đi, bỏ lại Kì ngồi một góc. Không phải là cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Kì có tình cảm với mình, nhưng nếu anh dám hôn cô ngay tại đây, ngay tại lúc này thì đúng là cô chưa bao giờ nghĩ tới. Anh ta điên thật rồi, ngoài kia có biết bao nhiêu người con gái. Tại sao lại phải là cô?
Rất nhanh sau đó Kì đã đuổi kịp Xuân, anh giữ tay cô lại không cho cô chạy thoát. Anh nói lớn:
- Bình tĩnh lại đi, đó chỉ là giả thiết.
Xuân vừa thở vừa nhìn anh, hỏi lại:
- Giả thiết?
- Phải, chỉ là giả thiết. Tôi không có tình cảm với Xuân đâu, hiểu chứ?
Xuân cười nhạt:
- Vậy ra bất cứ người con gái nào anh cũng có thể hôn sao? Anh đang lấy tôi ra làm trò đùa à?
Kì không trả lời được, cánh tay của anh lỏng dần ra, ngay lập tức Xuân tát Kì một cái. Cô đứng trước mặt anh, không hề chạy trốn, nhìn anh như một người vừa bị cướp mất thứ gì đó và nói:
- Nhưng tôi không giống những loại con gái đó. Anh hiểu chứ?
Kì gật đầu:
- Tôi hiểu, tôi xin lỗi!
Xuân thở dài. Cô dịu xuống:
- Có lẽ do tôi xúc động quá.
Cái hôn ấy như ngăn cách hai người ra những khoảng không gian riêng biệt, họ ngại ngùng nhau và thật sự khó gần gũi. Xuân thì không muốn về nhà, nhưng Kì cũng chẳng thể chở cô đi lòng vòng cả ngày được. Họ cần có một đích đến.
Kì bảo: - Tôi có một ngôi nhà ở ngoại ô, hay đêm nay cô ở lại đó đi.
- Một mình tôi sao?
- Vậy tôi sẽ phải ở lại với cô à?
Xuân đỏ mặt, cô nắm chặt tay mình:
- Không, tôi chỉ hỏi vậy thôi.
Đó là một ngôi nhà cấp bốn được thiết kế theo lối hiện đại. Có sân vườn, hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và hai nhà vệ sinh khép kín. Nhà cũng không lớn lắm, chỉ tầm sáu mươi lăm mét vuông là cùng. Trong nhà thơm mùi trầm hương. Xuân biết mùi này vì hồi bé ngồi học với ông nội, bà nội thường xuyên đốt trầm hương để hai ông cháu có không gian tĩnh tại.
- Xuân ở đây một đêm, nếu sợ quá có thể gọi bạn đến ngủ cùng.
- Tôi không có bạn. - Xuân thành thật.
Kì có vẻ ngạc nhiên vì điều đó, nhưng anh không dám hỏi cũng không phán xét gì. Anh đã đoán ra được với tính cách của Xuân, rất khó để có một người bạn thân đúng nghĩa. Hẳn là nhiều năm qua, cô ấy đã được tôi luyện rất khắc nghiệt. Những người như vậy thường đa cảm và dễ cô đơn.
- Tôi vừa để ít đồ ăn vào tủ lạnh, đói thì Xuân cứ lấy ăn tạm nhé?
Kì nhìn đồng hồ, đã là hơn bảy giờ tối. Hình như cũng đã đến lúc anh phải về rồi.
Nhưng trong lòng hai người đột nhiên trầm xuống, không hiểu vì đâu nữa. Họ nhìn nhau một lúc rất lâu, gật đầu và cùng cười khẽ. Có nhiều khi, con người ta chẳng tìm được một từ ngữ nào.
Hai bàn tay đang đặt trên bàn chỉ cách nhau hai xentimét, nhưng lại không thể tiến đến để chạm vào nhau. Kì cúi đầu nhìn ra bên ngoài trời…
Bất chợt giông tố từ đâu kéo đến. Trên nền trời tím sẫm, một đường sét rạch ngang.
Theo Thuỵ An (Khám phá)
Cái thai không đúng hẹn (Phần 15)
Reviewed by Dương Your
on
tháng 8 14, 2018
Rating: